TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 1516:

 

Anh thực sự giống như một trợ lý của cô, mang theo hành lý đi theo bà ngoại.

 

Phòng của hai người nằm trong một ngôi nhà gỗ nhỏ mới xây ở bên cạnh, tường được sơn đơn giản. Cả hai phòng đều có giường và chăn bông đã giặt sạch. Tuy có hơi cũ nhưng vô cùng sạch sẽ, gọn gàng.

 

Trang Noãn Noãn đi theo vào không khỏi có chút kinh ngạc, hai phòng đối diện nhau không có cửa, chỉ có một tắm rèm buông xuống.

 

Chỉ có cửa ra vào là có thể khoá.

 

Bà cụ Lưu cười nói: “Lần trước hỏng hai cánh cửa, cũng không có người ở nên bà vẫn chưa sửa, hai cháu ở tạm đi, dùng tạm rèm làm cửa vậy! Buỏi tối ở đây cũng không có ai.”

 

Đáy mắt Kiều Mộ Trạch hiện lên tia thú vị, nhìn biểu cảm có chút ngắn ra của Trang Noãn Noãn, anh nhịn cười, cô gái này đang lo lắng cái gì vậy? Lo lắng anh sẽ làm gì sao?”

 

Bà cụ Tả nhìn người cực chuẩn, bà tin rằng Kiều Mộ Trạch là chính nhân quân tử nên quay sang nói với Kiều Mộ Trạch: “Tiểu Mộ à! Cháu phải chịu uất ức một chút rồi!”

 

“Không uất ức đâu bà, có chỗ ở là cháu rất vui rồi.” Kiều Mộ Trạch cười nói.

 

Trang Noãn Noãn chỉ đành chọn một chiếc giường nhỏ hơn nhường lại chiếc giường lớn cho Kiều Mộ Trạch, ai bảo anh cao cơ chứ!

 

*Các cháu thu dọn đồ đạc một chút rồi lát nữa qua đây ăn tối, chúng ta qua đó chuẩn bị trước, chốc nữa còn mỗ gà nên sẽ bận một lúc.”

 

Hai chị em cùng nhau đi ra ngoài, Trang Noãn Noãn ngắng đầu lên nhìn Kiều Mộ Trạch: “Anh chắc chắn là muốn ở đây sao? Nếu như anh muốn về thành phố ở thì tôi có thể bịa cho anh một lý do hay.”

 

Kiều Mộ Trạch kéo rèm đi vào phòng của anh: “Ở đây cũng rất tốt.”

 

Kiều Mộ Trạch đem vali đặt ở góc phòng, mở vali ra lầy từ bên trong một bộ đồ ngủ, còn có một đôi giày thể thao anh đặc biệt mang theo.

 

Ở nơi như này, mặc vest với quần âu sẽ không thích hợp.

 

Trang Noãn Noãn trở về phòng thu dọn một chút, cảm thấy buồn đi vệ sinh, cô mở cửa ra ngoài, vừa xông vào phía gian phòng nhỏ đó thì thấy sau cánh cửa bị che khuất kia truyền đến tiếng nước chảy.

 

Trang Noãn Noãn lập tức xấu hỗ dừng bước, quay lưng lại đi về phía trước hai bước để tránh âm thanh này.

 

Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch khom người bước ra từ trong phòng tắm, bởi vì thiết kế của cửa quá nhỏ, căn bản không để cho anh dễ dàng ra ngoài.

 

Trang Noãn Noãn ngồi ở mép giường, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, ở đây quá bé, bọn họ làm cái gì thì đối phương cũng đều có thể hoàn toàn biết được.

 

Còn có buổi tối đi ngủ chỉ cách một tắm rèm, luôn cảm thấy có chút sợ, mặc dù cô tin người đàn ông này không phải là người lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn nhưng vẫn luôn cảm thấy xáu hỗ.

 

Kiều Mộ Trạch đứng ở cửa nói với cô: “Tôi xong rồi, đi thôi.”

 

Sắc mặt Trang Noãn Noãn đỏ hơn vài phần, thì ra là anh vừa mới biết cô xông vào cửa!

 

*ÒI Được rồi.” Trang Noãn Noãn trả lời lại thì nghe thấy Kiều Mộ Trạch đẩy cửa ra ngoài, Trang Noãn Noãn nhanh chóng thu xếp xong liền ra ngoài, cô nhìn thấy bà cụ Lưu đang mổ gà ở trong sân, kỹ thuật thành thạo đó không giống với bà lão hơn 60 tuổi chút nào, Đậu Đậu ngồi bên cạnh chờ đợi giống như nó cũng có phần vậy.

 

Trang Noãn Noãn vừa ra ngoài, bà cụ Tả hỉ vọng cháu gái cũng có thể trải nghiệm một chút niềm vui của nông thôn.

 

Cầm giỏ rau đưa cho cô: “Noãn Noãn, đi ra vườn rau đằng kia hái một vài quả ớt tươi đem về đây đi.”

 

Trang Noãn Noãn vui vẻ cầm lấy rổ: “Vâng, hái bao nhiêu quả ạ?”

 

“Hái nhiều một chút, chọn những quả đỏ ấy, ngày mai còn có thể phơi nắng.”

 

“Vâng, bây giờ cháu sẽ đi.” Nói xong Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông ở trong sân không có việc gì làm gì hỏi: “Mộ Trạch, anh đi không?”

 

Kiều Mộ Trạch lập tức quay người gật đầu, Trang Noãn Noãn đưa anh đến chỗ vườn rau mà bà ngoại chỉ. Bên cạnh có một dòng suối nhỏ, Trang Noãn Noãn giẫm lên cánh đồng hẹp giống như một đứa trẻ nghịch ngợm, ở trên dơ hai tay tập giữ thăng bằng, Kiều Mộ Trạch ở đằng sau hít thở không khí trong lành của buổi tối, ngắm nhìn mái tóc đuôi ngựa của cô gái ở trước mặt.

 

Anh cảm thây cuộc sông chưa bao giờ nhẹ nhõm như bây giờ, dường như tất cả mọi phiền muộn đều biến mắt.

 

Hồi nhỏ Trang Noãn Noãn cũng từng hái ớt, cô cúi xuống nói nói với người đàn ông ở bên cạnh: “Nhớ là hái quả đỏ nha! Quả xanh không hái.”

 

Kiều Mộ Trạch lần đầu tiên tiếp xúc với cuộc sống nông thôn nên cực kỳ chăm chú, anh đứng ở cây ớt bên cạnh Trang Noãn Noãn, hái từng quả ớt đỏ tươi, càm những quả ớt đỏ trong tay anh có một loại cảm giác thu hoạch thoả mãn.

Bình luận

Truyện đang đọc