TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Tại lễ trao giải, Ôn Lương Diệu đoạt giải thành tích cá nhân, anh đứng trên bục nhận thưởng, dưới khán đài trắm ngàn ánh mắt đang ngắm nhìn anh, nhưng anh chỉ có cô gái dưới sân khấu đang nhìn anh cười.

 

Anh muốn đem phần vinh quang này đưa cho cô.

 

Hinh Nhất Nặc đón nhận ánh mắt anh nhìn từ xa, trái tim cô lập tức loạn nhịp.

 

Sau bữa tiệc trao giải là một bữa yến tiệc, Ôn Lương Diệu trở thành đối tượng kết giao của nhiều đối tượng trong ngành điện ảnh và truyền hình, anh còn rất trẻ mà đã giành được giải thưởng như vậy, điều đó cho thấy anh ấy thực sự xuất sắc.

 

Nếu có thể hợp tác cùng anh, nhất định sẽ bạo.

 

Hình Nhất Nặc đi bên cạnh anh, được ngưỡng mộ hết lần này đến lần khác, họ là một cặp đôi rất đẹp.

 

Hình Nhất Nặc nhận một ly rượu vang đỏ từ người phục vụ, nó rất ngọt vừa phải, cô uống liền mấy ngụm.

 

Trong bữa tiệc nhiều người đến kính rượu Ôn Lương Diệu, cô cũng phải cùng kính rượu với anh. Hình Nhất Nặc dù gì cũng còn trẻ cô đều nhấp một ngụm với những người đến mời rượu.

 

Trước khi kịp nhận ra, cô đã đổi sang ly rượu thứ hai.

 

Ôn Lương Diệu phát giác anh không khỏi lo lắng: “Em còn có thể uống không?”

 

“Rượu này rất ngon, không có chát, ngon lắm.” Hình Nhất Nặc cười lắc lắc ly.

 

“Em biết uống rượu à?” Ôn Lương Diệu mắt trí nhớ, không biết hết chuyện của cô.

 

Hình Nhất Nặc lắc đầu: “Cũng đâu còn cách nào đâu.”

 

“Vậy thì đừng uống nhiều, đừng để say.”

 

“Em say anh có đưa em về không?” Hình Nhất Nặc mỉm cười nhìn anh.

 

“Đương nhiên là anh sẽ đưa em về nhà an toàn.” Ôn Lương Diệu đáp.

 

Có câu nói này của anh, Hình Nhất Nặc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nói như vậy thì cô ấy có thể uống tùy ý, dù sao cũng có người chịu trách nhiệm đưa cô về nhà.

 

Lúc này, một vị trưởng bối bước đến nói: “Lương Diệu, thật sự mừng thay cho cháu! Còn trẻ như vậy mà đoạt được Giải thưởng thành tựu cá nhân thật là đáng nễ nhé!”

 

“Chú Ngô quá khen rồi ạ! Chỉ là cháu may mắn thôi.” Ôn Lương Diệu khiêm tốn trả lời.

 

“Đây là những gì cháu xứng đáng có được, ăn tiệc rồi quầy đi nhé!” Vị trưởng bối này nói xong, nhìn qua thấy Hình Nhất Nặc: *Đây là bạn gái cháu à, xinh xắn đấy!”

 

Ôn Lương Diệu đưa tay ra ôm lấy bờ vai trần của Hình Nhất Nặc: “Vâng, cảm ơn chú Ngô đã khen ngợi.”

 

Hình Nhất Nặc bên cạnh anh, mảnh mai, cô đã không còn là cô nhóc con năm nào, trên người cô có ánh hào quang khiến người khác không thể xem nhẹ.

 

Hình Nhất Nặc cứ thế được hết người này đến người khác kính rượu, cô đã uống hết ba ly mà không hề hay biết.

 

Khi uống, cô không nghĩ rượu quá nặng.

 

Nhưng sau khi uống quá nhiều, cô nhận ra rằng mình dường như hơi say, đầu cô bắt đầu choáng.

 

Ôn Lương Diệu đang ôm cô, đột nhiên Hình Nhất Nặc như giẫm phải bông một cước đạp hụt lên không trung, cô ôm chặt lầy Ôn Lương Diệu.

 

“Em choáng đầu.” Trán cô áp vào vai anh.

 

Ôn Lương Diệu lập tức ôm chặt cô: “Ngoài chóng mặt, em còn có chỗ nào không thoải mái không?”

 

“Không, chỉ hơi chóng mặt thôi.” Hình Nhất Nặc thực sự có chút say.

 

*Đi thôi Ôn Lương Diệu đưa tay ôm bờ vai cô, hướng cổng chính đi tới.

 

Hình Nhất Nặc dựa vào ngực của anh, đầu choáng chân đứng không vững chỉ có thể tiến về phía trước nếu ôm eo anh và bước theo anh.

 

Vào thang máy, Ôn Lương Diệu nhìn hai má đỏ ửng, môi đỏ mọng như cánh hoa hồng, anh nói: “Anh nghĩ em say rồi.”

 

“Ừm, em say, anh đưa em về đi!” Hình Nhất Nặc thừa nhận mình say thật.

 

Ôn Lương Diệu ôm chặt cô đi về phía chỗ anh đỗ xe, lúc này Hình Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy trong bụng rất khó chịu, cô muốn nôn.

 

“Buông… buông em ra.” Hình Nhất Nặc cấp bách, muốn đẩy anh ra.

Bình luận

Truyện đang đọc