TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Ngoại trừ công ty tôi sẽ gọi em là Bùi tổng, những lúc bình thường, tôi muốn gọi em bằng tên.”

 

“Nếu như theo tuổi tác mà nói, cậu phải thêm một chữ “chị” đằng trước đáy.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nói đùa với anh.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lam Thiên Thần không khỏi sửng sốt vài phút, trực tiếp phản bác: “Tôi không gọi đâu.”

 

“Tại sao không gọi?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cười hỏi.

 

Lam Thiên Thần hừ nhẹ một câu: “Không gọi chính là không gọi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngừng trêu chọc anh rồi nghiêm túc lái xe, một lúc sau, cô nghĩ ra một điều hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật của cậu. Cậu định làm gì?”

 

Lam Thiên Thần kinh ngạc hỏi: “Sao lại biết sinh nhật tôi?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng: “Tư liệu của cậu được gửi qua cho tôi xem, tôi vô tình nhớ.”

 

Đáy mắt Lam Thiên Thần hiện lên ý cười, tựa hồ rất vui vẻ: “Xem ra, vị trí của tôi trong lòng em vẫn là khác biệt.”

 

“Cậu đào đâu ra tự tin vậy?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không thừa nhận điểm này.

 

Lam Thiên Thần nghe xong, anh lập tức nheo mắt nói: “Ò?

 

Đều được đối xử bình đẳng! À, nói cho tôi biết, sinh nhật của Khúc Hạo thử xem!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng có chút cứng họng, thành thật mà nói, cô thực sự không đề ý đến.

 

“Anh ta vào công ty lâu quá rồi, thế mà tôi quên mắt.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói như vậy.

 

“ÒI Anh ấy ở đây lâu quá rồi! Vậy được, tôi vừa hay quen biết một người mới gia nhập công ty, bộ phận tài chính, em có nhớ sinh nhật người đó không?”

 

Lam Thiên Thần sẽ không từ bỏ việc chứng minh điều này.

 

Trong lòng cô, anh khác biệt.

 

Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên cảm thấy thất bại, không còn cách nào khác, đành phải cười khổ đầu hàng: “Hừ, cậu thắng, đúng, trong lòng tôi cậu khác biệt, được chưa!”

 

Lúc này Lam Thiên Thần mới vui vẻ nhíu mày: “Em định tổ chức sinh nhật cho tôi u?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu cậu có người khác tổ chức sinh nhật cho rồi, thì tôi sẽ tặng cậu một món quà vậy! Cậu muốn gì?”

 

Lam Thiên Thần lắc đầu nói: “Tối hôm qua tôi đã từ chối gia đình tổ chức sinh nhật cho mình rồi, bây giờ trước mắt không có người tổ chức chung.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng sửng sốt: “Tại sao lại từ chối gia đình tổ chức sinh nhật?”

 

“Để cho em một cơ hội đó!”

 

Lam Thiên Thần thiêu đốt nhìn chằm chằm vào cô: “Em có muốn tổ chức sinh nhật cho tôi không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng lại không nhịn được bật cười, than thở: “Sao cậu có thể ép tôi tổ chức sinh nhật cho cậu như thế này hả?”

 

*Tôi tính xong cho em rồi, nhà hàng tôi đã đặt trước, đêm nay em chỉ cần có mặt ăn tối với tôi là được.”

 

Lam Thiên Thân không muôn bỏ qua cơ hội này, nên mời cô đi ăn tối cùng nhau.

 

Bùi Nguyệt Hoàng suy nghĩ một chút nói: “Tất nhiên tôi là boss, vậy bữa ăn này phải do tôi mời, được không? Tối nay tôi sẽ tổ chức sinh nhật cho cậu!”

 

Cô đáp ứng.

 

Lam Thiên Thần nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười đắc ý.

 

Anh lập tức nghĩ ra điều gì đó nói với cô: “Tôi đã tìm ra một số điều về lần đấu thầu vừa rồi. Tôi có thể nắm chắc khởi tố rồi. Có lẽ tôi có thể giúp em khôi phục lại giá thầu này.

 

Bùi Nguyệt Hoàng không khỏi ngưỡng mộ nhìn anh: “Thật sao? Vậy thì tôi chờ tin vui từ cậu.”

Bình luận

Truyện đang đọc