TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Không biết Diệp Đông lấy được tin tức từ đâu, lần này anh làm bữa sáng thành hai phần. Vừa nhìn thấy một nam một nữ nắm tay nhau đi từ trên lầu hai xuống, anh a lập tức mỉm cười chúc mừng: “Tiểu Thắm, chào buổi sáng. “

 

Tô Thấm cũng hào phóng chào hỏi: “Anh Diệp, chào buỏi sáng.”

 

“Gọi anh Diệp Đông là được rồi.”

 

Diệp Đông cười nói.

 

Tô Thắm cười nói: “Em quen miệng rồi.”

 

Tô Thắm ngồi vào bàn uống sữa, ánh nắng ban mai tràn vào từ cửa sổ, bao phủ khắp cơ thể cô, khiến làn da cô trắng mịn màng hơn sữa. Hiên Viên Thần cầm ly nước, nhất thời nhìn đến ngây người, quên cả uống nước.

 

Tô Thắm giương đôi mắt ngập nước lên nhìn anh hỏi: “Anh sao vậy?”

 

Hiên Viên Thần mím môi cười: “Em đẹp đến nỗi khiến anh thất thần.”

 

Lời khen ngợi lơ đãng như vậy khiến Tô Thám chuẩn bị không kịp, tiếp đó đôi môi đỏ hồng của cô hơi cong lên, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười ngọt ngào mang theo vẻ quyến rũ trêu người.

 

Hiên Viên Thần rất thích nụ cười của cô, nó có tác dụng chữa lành mọi phiền muộn, mệt mỏi của anh.

 

“Buổi trưa em ở lại ăn cơm đi.”

 

Hiên Viên Thần ăn sáng xong thì liếc mắt nhìn đồng hồ, đã chín giờ mười phút, anh nên đi đến phòng làm việc rồi.

 

“Được.”

 

Tô Thắm đồng ý với anh.

 

Hiên Viên Thần đứng dậy, đến bên người cô cúi xuống, Tô Thắm biết anh định làm gì, cô phối hợp ngẳng đầu lên đón nhận nụ hôn của anh. Hiên Viên Thần cảm thấy như vậy còn chưa đủ, môi mỏng nhẹ hôn lên tóc cô: “Đợi anh.”

 

Anh nói xong mới rời đi.

 

Tô Thấm nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, thoải mái chưa từng có. Đối với cô mà nói tình yêu này không còn là áp lực nữa mà là đã tràn đầy động lực.

 

Tô Thâm trở lại ban công trong phòng ngủ chính, cô cầm điện thoại gọi cho Tô Hi.

 

“Chị.”

 

Tô Hi nghe máy.

 

“Ba mẹ có phát hiện chị không có ở nhà không?”

 

Tô Thắm hỏi.

 

“Em đã nói chị đi ra ngoài tìm bạn chơi, bọn họ không nghỉ ngờ gì cả.”

 

Tô Hi rất có cách.

 

Tô Thắm mím môi cười, giấu ba mẹ thế này thật sự là không đúng nhưng cô cần thời gian thích hợp hơn để đưa Hiên Viên Thần về nhà. Hơn nữa bây giờ anh rất bận, đợi sau khi anh hết bận hãy tính sau đi!

 

“Vậy em tìm cho chị một lý do để chị có thể ở lại bên này thêm vài ngày nữa nhé!”

 

Tô Thắm không muốn rời khỏi anh.

 

“Được! Chị đừng lo. Em sẽ tìm cho chị một lý do chính đáng, bảo đảm ba mẹ sẽ không nghỉ ngờ đâu.”

 

“Ừm! Vậy chị cúp máy trước, trời đang có tuyết, em đừng chạy lung tung, đừng đi ra ngoài.”

 

Tô Thắm dặn dò Tô Hi.

 

“Được! Em sẽ không ởi đâu, chỉ ở nhà thôi.”

 

Tô Hi ngoan ngoãn trả lời.

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Thắm ngồi trên ban công ngơ ngác nhìn những bông tuyết nhỏ bay lơ lửng ngoài cửa sổ.

 

Khoảng mười giờ rưỡi Diệp Đông gọi điện thoại nội bộ đến.

 

Tô Thắm nhận điện thoại: “A lô!”

 

“Tiểu Thắm, tổng thống sai người mang đồ đến cho em.”

Bình luận

Truyện đang đọc