TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đôi mắt này khiến Hứa Tâm Duyệt cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà cô không thể trở mặt bỏ đi nên chỉ đành giả bộ khách sáo nói: “Cảm ơn ngài đã khen, hôm nay tôi đến đây là để bàn với ngài chuyện…”

 

“Hứa tiểu thư, uống miếng rượu đi, không uống ngụm rượu thì sao bàn chuyện được kia chứ?” Người đàn ông béo ú ở bên cạnh chộp lấy thời cơ cắt ngang không để cô nói, đưa một ly rượu đầy đến trước mặt cô.

 

Hứa Tâm Duyệt lập tức mỉm cười đẩy ly rượu ra: “Thực xin lỗi, tôi không uống rượu, cảm ơn.”

 

“Này! Hứa tiểu thư, cô như vậy là không có thành ý chút nào, làm gì có đạo lý không uống rượu kia chứ? Cô không biết rất nhiều mối làm ăn đều chỉ có thể thương lượng trên bàn rượu sao?” Người đàn ông trung niên béo ục jch này nhiệt tình đầy ly rượu trên bàn trở lại phía cô.

 

Trần Hào ở một bên cũng phối hợp theo: “Hứa tiểu thư, cô không uống rượu thì chúng ta không thể nào bàn chuyện được đâu!”

 

Hứa Tâm Duyệt chỉ đành giữ vững nụ cười, cầm ly rượu lên nói: “Tôi uống một ly, mong Trần tổng cho tôi một cơ hội.”

 

Dứt lời, Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu lên nóc cạn một ly rượu, cô cố chịu đựng sự nóng rát nơi cổ họng.

 

Cô nhịn xuống xúc động muốn nôn ra, mím chặt đôi môi đỏ mọng nói: “Rượu cũng đã uống rồi, bây giờ chúng ta có thể bàn chuyện người mẫu được rồi chứ ạ? Hy vọng Trần tổng có thẻ…”

 

Chỉ thấy Trần Hào lại tự tay rót đầy ly, đưa cho cô: “Hứa tiêu thư, ly này, tôi mời cô.”

 

“Tôi… tôi thật sự không uống được nữa.” Hứa Tâm Duyệt đưa tay từ chối.

 

“Trần tổng của chúng tôi tự tay rót rượu cho cô, cô không uống thì thật không nể mặt ông chủ chúng tôi.” Một người phụ nữ ở bên cạnh lên tiếng phụ hoạ.

 

Hứa Tâm Duyệt tháy Trần Hào cũng xệ mặt ra không vui, cô chỉ đành nhận lấy ly rượu, nói với Trần Hào: “Tôi kính ngài một ly.”

 

“Trần tổng của chúng tôi là ông chủ lớn, quản lý thị trường người mẫu của cả nước. Cô muốn có người mẫu ưu tú thì chỉ có thể tìm đến Trần tổng của chúng tôi thôi.” Người đàn ông béo ục ịch bên cạnh lên tiếng nịnh nọt.

 

Hứa Tâm Duyệt uống xong một ly nữa chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cô uống quá nhanh, cồn lập tức xốc lên não.

 

Cô vừa uống xong, một người đàn ông bên cạnh Trần Hào lại lập tức tiếp tục rót rượu, ly rượu cạn của Hứa Tâm Duyệt lại đầy.

 

“Hứa tiểu thư, Lý tổng, Trần tổng đều đã được kính rượu rồi. Vậy rượu mà tôi rót, chắc cô cũng sẽ nể mặt tôi chút nhỉ!” Người đàn ông này cũng hùa theo muốn chuốc say cô.

 

Hứa Tâm Duyệt lần này thật sự muốn từ chối, nhưng người đàn ông béo ú bên cạnh vội vàng lên tiếng giới thiệu: “Đây là anh em tốt của Trần tổng chúng tôi, cũng là một ông chủ lớn, Hứa tiểu thư, cô không được đắc tội anh ấy đâu!”

 

Hứa Tâm Duyệt đã uống hai ly rượu liền. Cô tự hỏi liệu uống xong ly rượu này có phải là có thể bàn chuyện được rồi không? Cô ở nước ngoài mấy năm nay cũng chưa từng trải qua chuyện bị ép uống trên bàn rượu, cho nên suy nghĩ của cô vẫn rất đơn giản.

 

Cô liếc nhìn ly rượu trước mặt, cắn răng, nở một nụ cười với người đàn ông đã rót rượu: “Vậy tôi kính ngài ly này.”

 

Nói xong, người đàn ông nhấc ly lên uống, Hứa Tâm Duyệt cũng tiếp tục nhịn xuống uống hết ly này, uống xong, cô cảm giác mình sắp nôn đến nơi rồi.

 

“Hứa tiểu thư, tửu lượng của cô tốt thật đấy!” Người đàn ông béo ú lên lên tiếng khen ngợi.

 

Hứa Tâm Duyệt đã có men say trong người, khuôn mặt xinh đẹp của cô như được phủ môt tầng sương mỏng, ửng hồng, khiến cô trông càng thêm quyến rũ, làm cho ánh mắt của Trần Hào càng lúc càng sáng rực.

 

Dù trong tay có rất nhiều người mẫu chân dài xinh đẹp nhưng kiểu phụ nữ tài sắc vẹn toàn như Hứa Tâm Duyệt vẫn vô cùng hấp dẫn anh ta, chính vì chơi qua quá nhiều mấy cô gái như bình hoa di động kia nên nên anh ta muốn nếm thử khẩu vị khác.

 

Một tắm ảnh đây tính trí thức của Hứa Tâm Duyệt trên tấm áp phích của Bảo tàng Nghệ thuật khiến anh ta vừa nhìn sơ qua đã động lòng.

 

Vậy nên mới có sự xếp đặt tối nay.

 

Hứa Tâm Duyệt cố nhịn xuống sự khó chịu, ngắng đầu mỉm cười nhìn Trần Hào: “Trần tổng, tôi đến đây để bàn với ngài về việc chọn người mẫu cho buổi diễn lần này. Tôi hy vọng ngài có thể cung cấp cho tôi những người mẫu có hơn ba năm kinh nghiệm. “

 

“Lần này số lượng người mẫu các cô muốn quá nhiều, có thể sắp xếp cho các cô tôi đều đã sắp xếp sang cả rồi. Có điều dưới tay tôi quả thật vẫn còn, mình vẫn cò rất nhiều người mẫu chất lượng cao. Nếu cô muốn, tôi có thể lập tức điều chuyển bọn họ từ thành phố khác về đây.” Trần Hào rút một điều xì gà ra, lên tiếng nói.

 

Hứa Tâm Duyệt nghe vậy thì vui mừng khôn xiết: “Tôi thực.

 

sự rất cần, mong Trần tổng có thể giúp đỡ.”

Bình luận

Truyện đang đọc