TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

603


Đường Tư Vũ đi đón cậu nhóc. Hôm nay Hình Liệt Hàn có cuộc họp, phải 5 rưỡi mới về nhà.

 

Tô Hi trực tiếp chở Đường Tư Vũ đến trường học của cậu nhóc. Sau khi đón con xong, Tô Hi mời cả nhà đến nhà cô ăn tối, lâu lắm rồi hai cặp chưa tụ tập.

 

Buổi tối, trong nhà của Ôn Lệ Thâm rất ồn ào, ăn xong bữa tối, Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc về. Tô Hi ở trong bếp giúp Ôn Lệ Thâm dọn dẹp bát đ ĩa, cô không nhịn được nghĩ đến người phụ nữ mình gặp hôm nay, cô tùy ý đề cập tới: “Hôm nay em gặp phải một chuyện bực mình.”

 

Ôn Lệ Thâm vừa dọn dẹp bát đ ĩa, vừa lo lắng nhìn sang: “Sao vậy? Ai trêu chọc em sao?”

 

“Em định tặng chị gái một chiếc túi, đấy là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới. Vừa thanh toán tiền thì có hai người phụ nữ đến, hỏi chiếc túi này có nhường được cho cô ta không. Vốn nếu cô ta nói chuyện tử tế thì có thể thương lượng được, nhưng cô ta lại nói ra giá gấp ba lần để em bán lại, em vừa nghe đã thấy không vui rồi, em có thể mua được cái túi này, lẽ nào còn thiếu tiền sao?”

 

Ôn Lệ Thâm cười, rửa tay đi đến bên cạnh cô: “Lần sau gặp người như thé, thì nói với bọn họ, chỉ cần em thích, ra giá gấp trăm lần cũng không bán.”

 

Tô Hi lập tức chớp mắt, sau đó cười tủm tỉm nói: “Trăm lần thì khoa trương quái Em làm gì nhiều tiền thê.”

 

Ôn Lệ Thâm vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, tựa vào trán cô cười, trầm thấp nói: “Em không có, anh có.”

 

Tô Hi lập tức tràn đầy tự tin, hơi nhướng mày: “Đúng vậy, của anh chính là của em.

 

“Người của anh cũng là của em, vậy em định bao giờ dùng đến?” Ôn Lệ Thâm cười, tự đầy mạnh tiêu thụ bản thân, cứ như anh là người không ai muốn, nhưng có trời mới biết anh có sức quyên rũ chết người đối với phụ nữ.

 

Trong đầu Tô Hi liền nghĩ tới một chuyện: “Hình như chúng ta còn chưa mua cái kial”

 

“Mua cái gì?” Ôn Lệ Thâm mơ hồ cười hỏi.

 

“Cái đó… đồ bảo vệ.” Tô Hi đỏ mặt nói.

 

Thực ra Ôn Lệ Thâm vừa rồi đã hiểu, chỉ là muốn nghe cô nói ra, anh mới thấy thú vị, anh cong môi cười: “Anh chuẩn bị xong rồi.”

 

Tô Hi lập tức hơi tròn mắt chăm chú nhìn anh, sau đó trong mắt lập tức lộ ra vẻ nghi ngờ cùng chất vấn: “Anh mua khi nào?

 

Hay là… trước kia anh cùng người phụ nữ nào dùng rồi, còn dư lại?”

 

Ôn Lệ Thâm đột nhiên cảm thấy sống lưng hơi lạnh, anh vội vàng nghiêm túc phủ nhận: “Không phải, anh mua nó một tuần trước. Anh nghĩ chúng ta sẽ cần nó.”

 

Trong mắt Tô Hi hiện lên một tia nghỉ hoặc, đương nhiên, là phụ nữ, cô vẫn rất nhạy cảm với sự tồn tại của những thứ như vậy.

 

Ôn Lệ Thâm nắm lấy tay cô: “Nếu anh nhớ không lầm, khi đóng gói còn có biên lai bán hàng ở trong túi.”

 

Về điểm này, Ôn Lệ Thâm phải chứng minh mình vô tội.

 

Ôn Lệ Thâm từ trong ngăn kéo tủ quần áo của anh lấy ra một cái túi nhỏ của hiệu thuốc, bên trong ngoài một hộp đồ, còn có một cuống phiếu, Ôn Lệ Thâm nhẹ thở phào một hơi, may mà vẫn giữ lại.

 

Tô Hi không nhìn tắm phiếu nhỏ kia, vừa rồi cô cảm nhận được sự lo lắng của anh, không phải là lương tâm cắn rứt mà là lo lắng cô hiểu lầm, là cô làm anh lo lắng.

 

Ôn Hình Viễn lấy tắm phiếu nhỏ kia ra, Tô Hi cũng không nhìn, trực tiếp vò thành một cục rồi ném vào thùng rác bên cạnh, cười nói: “Em tin anh.”

 

Trái tim Ôn Lệ Thâm thấy ấm lên, còn gì có thể khiến anh cảm thấy an tâm hơn sự tin tưởng của cô? Tuy nhiên, lúc này anh vẫn đang cầm chiếc hộp được đóng gói tỉnh xảo trong tay, có chút ngượng ngùng, khi anh chuẩn bị mở ngăn kéo cất lại.

 

Trái tim Tô Hi lập tức thấy thương, rất đau lòng, cô vươn tay ôm lấy eo anh từ phía sau, má áp sát vào lưng anh, nói nhỏ: “Nếu anh đã mua rồi, vậy dùng thôi!”

 

Cơ thể đẹp trai của Ôn Lệ Thâm trong nháy mắt bỗng siết chặt, anh nhẹ xoay người, giọng ồm ồm hỏi: “Hi Hi, thực sự có thể à?”

 

Tô Hi thẹn thùng ở phía sau anh, nhẹ giọng ừ một tiếng: “Em nguyện ý.”

 

Ôn Lệ Thâm kích động xoay người ôm chặt cô vào lòng, như sợ cô sẽ hồi hận, liền giúp cô suy nghĩ: “Em không phải đợi thêm nữa à? Đợi đến lúc chúng ta kết hôn?”

 

Tô Hi ôm lấy cổ anh, hơi ngắng đầu lên: “Không phải anh bảo em thử trước sao?

 

Vậy thì em… thử!”

 

Nói xong, Tô Hi c ắn môi dưới, ngượng ngùng cười. Cô chưa bao giờ bạo dạn nói những lời này với một người đàn ông.

 

Chỉ có anh.

 

Dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Hi trắng như ngọc, từng tắc da thịt như tràn ngập cỗ hương thơm nhàn nhạt, khiến cổ họng Ôn Lệ Thâm siết lại, chỉ có một dòng máu nóng từ trong lồ ng ngực xông lên đầu, dường như trong đầu luôn có một con dã thú bị nhốt, khát khao được giải thoát khỏi gông cùm.

 

Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng nâng má cô lên, giọng nói ôn nhu mà bá đạo nói: “Vậy thì không được hối hận đấy.”


604


Một tia hoảng sợ xẹt qua đôi mắt to của Tô Hi, nhưng cô từ từ kiên định hơn, cô lắc đầu: “Không hối hận.”

 

Nụ hôn của Ôn Lệ Thâm trực tiếp đặt lên đôi môi đỏ mọng của cô, cho dù cô có muốn hối hận, anh cũng không cho cơ hội.

 

Nếu đã có bản lĩnh thử dùng anh, sao anh không ra sức biểu hiện?

 

Vì vậy, sáng hôm sau, Tô Hi rất hối hận vì đã nói lời này, bởi vì cô đã phải trả giá triệt đề.

 

Trong căn biệt thự của Ôn Lệ Thâm, đêm nay, không khí trong này nóng như đồ lửa, đèn sáng không tắt.

 

Nơi khác, mười giờ tối, Hình Liệt Hàn đưa cậu nhóc ngủ trên giường lớn của mình.

 

Lúc này cậu nhóc đang có sinh lực rất tốt, không có chút ý muốn ngủ nào!

 

“Daddy, con muốn uống nước…” Cậu nhóc nằm trên ngực cha, ồn ào đòi uống nước.

 

“Con vừa mới uống nửa tiếng trước, có chắc là muốn uống nữa không?” Hình Liệt Hàn chống khuỷu tay, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đẹp trai của cậu nhóc hỏi.

 

Đường Dĩ Hi đang mặc một chiếc qu@n lót nhỏ, thân thể đầy thịt đã bắt đầu có tỷ lệ vàng, hai chân nhỏ thon dài thẳng tắp.

 

“Nhưng con khát!”

 

Cậu nhóc không ngủ được, thích kiếm chuyện làm phiền cha.

 

Hình Liệt Hàn đành đứng dậy đi lấy ly nước đã chuẩn bị sẵn bên cạnh đưa cho cậu nhóc, cậu nhóc uống vài ngụm thì không uống nữa, tiếp tục nằm dài suy nghĩ mọi chuyện.

 

“Mười giờ rồi, nhanh ngủ đi! Ngày mai còn phải đi học.” Hình Liệt Hàn kiên nhẫn nằm bên con, chỉ đợi dỗ cậu nhóc ngủ xong, anh có thể đi tìm Đường Tư Vũ rồi.

 

“Daddy, con muốn đi tiểu!”

 

Cậu nhóc đột nhiên trở mình ngồi dậy.

 

Hình Liệt Hàn nhìn cậu nhóc, im lặng, không biết cậu con trai định làm gì.

 

“Xuống giường, daddy đưa con đi.” Hình Liệt Hàn đi cùng cậu nhóc vào phòng tắm, cậu nhóc đi tiểu xong, quay sang cha nói: “Daddy cũng muốn đi tiểu à?

 

“Daddy không đi, tiểu xong thì nhanh lên giường đi ngủ đi.” Hình Liệt Hàn ra lệnh.

 

“Con muốn ngủ với mami.” Cậu nhóc nói vẻ tủi thân.

 

Hình Liệt Hàn không muốn cậu nhóc ngủ với Đường Tư Vũ, một khi hai mẹ con đã ngủ say, anh muốn đưa Đường Tư Vũ lên giường anh sẽ tương đối phiền phức, nếu cậu nhóc ngủ trên giường của anh, chỉ cần ngủ sâu say là sẽ không sao rồi.

 

“Không được, tối nay con phải ngủ với daddy. Nếu con còn không chịu ngủ, sẽ bị đánh mông nhỏ.” Hình Liệt Hàn lộ ra vẻ uy nghiêm.

 

Cậu nhóc thấy bố sắp giận thì lập tức chạy ra, sau đó vừa chạy ra ngoài cửa vừa hét: “Con muốn ngủ với mami.”

 

Hình Liệt Hàn ở phía sau, cắn môi mỏng: “Con muốn có em gái không?”

 

“Muốn ạI”

 

“Muốn thì đi ngủ đi. Lát nữa daddy và mami sẽ biến ra một em gái cho con chơi.”

 

“Thật không?” Cậu nhóc lập tức tin tưởng, hơn nữa cả khuôn mặt đầy sự mong chờ.

 

“Tất nhiên là thật rồi.” Hình Liệt Hàn nói dối con.

 

“Nhưng, tại sao daddy và mami lại cùng biến ra? Mami không thể một mình biến ra sao?” Cậu nhóc chớp đôi mắt to vừa hỏi vừa bò lên giường.

 

Hình Liệt Hàn cong môi cười: “Daddy và mami phải cùng nhau biến ra. Bây giờ con còn nhỏ, lớn lên sẽ biết.”

 

“Oh! Vậy daddy, mami mau biến ra em gái cho con đi! Con sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.”

 

Cậu nhóc nghe nói có em gái, cộng thêm đã đến giờ ngủ, cơn buồn ngủ cũng ập đến.

 

Hình Liệt Hàn nằm nghiêng, chuyển cậu nhóc vào lòng, để đầu nhỏ của con tựa vào cánh tay mình, cậu nhóc dụi mắt, hai khuôn mặt giống nhau, một to một nhỏ, như một khuôn đúc ra.

 

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương trong lòng, Hình Liệt Hàn cũng rất mong chờ, nếu có thêm một đứa con gái nữa thì thật là hoàn hảo.

 

Nhìn dáng vẻ ngủ say của con trai, lông mi dài che đi mí mắt xinh đẹp, dưới cái mũi nhỏ nhắn, khuôn miệng hồng nhuận, trực tiếp làm tan chảy trái tim anh.

 

Anh nhẹ nhàng hôn lên má nhỏ của con, nghĩ đến những năm tháng đã bỏ lỡ, anh thật sự hối hận, nếu có thể, năm năm trước, anh nên biết đến sự tồn tại của đứa bé này, sau đó, cùng Đường Tư Vũ nuôi con khôn lớn.

 

Những gì anh đã bỏ lỡ chỉ có thể được bù đắp nhiều hơn trong tương lai, người anh muốn bù đắp cho là đôi mẹ con này.

Bình luận

Truyện đang đọc