TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Lương Diệu, kịch bản lần trước được sửa như thế nào rồi?” Ôn Lệ Thâm nhân cơ hội hỏi anh.

 

Ôn Lương Diệu rất có tài trong việc chế tác kịch bản, vì vậy mà Ôn Lệ Thâm đem một vài kịch bản phức tạp đưa cho cậu ấy chỉnh sửa lại.”

 

“Vài ngày nữa.” Ôn Lương Diệu đáp.

 

“Ù, không sao, cứ giao cho anh trước tháng sáu là được.”

 

“Anh Lệ Thâm, em có thể hỏi anh một điều được không?” Hình Nhất Nặc ngây thơ hỏi.

 

“Có chuyện gì vậy?” Anh mỉm cười nhìn co.

 

“Trong kỳ nghỉ hè của em, em muốn đi biểu diễn, anh có thể cho em vào một đoàn phim được không! Nha hoàn hay gì đấy, em cũng có thể diễn được.”

 

Hình Nhất Nặc vẻ mặt hưng phấn mong đợi nói.

 

Những người có mặt đều bị suy nghĩ của cô làm cho sốc, người đầu tiên không đồng ý là Hình Liệt Hàn, anh nhẹ giọng mắng: “Kì nghỉ hè không đi chơi, còn muốn đi biểu diễn cái gì?”

 

Ôn Lương Diệu nhíu chặt đôi lông mày, rất không đồng ý.

 

Tô Hi cũng đáp lại cô: “Nhất Nặc, diễn theo đoàn rất là cực khổ đấy, em không chịu nổi được đâu!”

 

“Cô ơi, con cũng có thể đi diễn sao?”

 

Thẳng bé không có việc gì cũng nói theo một câu.

 

Đường Tư Vũ lại lo lắng: “Tiểu Hi, con còn nhỏ như vậy, không được xen vào.”

 

“Ừm. Con có thể đóng vai tiểu hoàng đế.”

 

Hình Nhất Nặc cười hì hì nói.

 

“Thật sao? Con cũng muốn biểu diễn!”

 

Nhóc con cũng bắt đầu mơ tưởng đến việc làm người nổi tiếng, tất nhiên rồi, bọn trẻ hàng ngày đều xem tí vi, đều là tò mò ca.

 

“Nhất Nặc, em vẫn rất còn nhỏ, hơn nữa, diễn đoàn không thích hợp với em, nếu như em muốn đi chơi, vào kì nghỉ hè anh sẽ bảo Lương Diệu đưa em đi đến xem qua đoàn phim, hoặc là đi tham quan qua một vòng đài truyền hình.” Ôn Lệ Thâm lên tiếng đáp.

 

Dù Hình Nhất Nặc không có cơ hội để biểu diễn, nhưng vẫn có thể vào được trường quay xem biểu diễn, vẫn khiến cô hưng phấn: “Thật sao? Em có thể đến sao?”

 

“Chỉ cần Lương Diệu ở bên cạnh em, em có thể đi đến bất kỳ đoàn phim nào mà em muốn.” Ôn Lệ Thâm trả lời cô.

 

“Vâng! Tốt quá.” Nói xong, cô nhìn Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu, chúng ta chốt nhé, anh lúc đó nhất định phải đưa tôi đi đầy.”

 

Trong giọng nói của Ôn Lương Diệu lộ ra một nụ cười bất lực: “Được rồi! Lần này em đạt kết quả tốt, tôi sẽ dẫn em đi chơi.”

 

Hình Nhất Nặc lập tức chột dạ cúi đầu: “Tôi đã có găng hết sức rồi!”

 

Câu nói này khiến mọi người ngồi xung quanh bật cười, Đường Tư Vũ thúc giục nhóc con nhanh chóng ăn hết thức ăn trong bát, sau đó giúp thằng bé lau qua chiếc miệng nhỏ, hiện rõ tình thương của mẹ.

 

Tô Hi đã nhìn rất quen mắt, trước đây cô không biết có nhiều ghen tị với Đường Tư Vũ đến mức nào vì đã sinh ra thằng nhóc này, lúc đó cô muốn cũng không có người đàn ông nào, bây giờ có một người đàn ông ưu tú, quyến rũ ở bên cạnh, cô chợt nghĩ thầm, có nên sinh một đứa bé để vui chơi.

 

Cô nhìn khuôn mặt cực kỳ giống cha của Đường Dĩ Hi, cô không khỏi thầm nghĩ, đứa trẻ của cô và Ôn Lệ Thâm sẽ giống ai nhiều hơn đây?

 

Ánh mắt Tô Hi nhìn chằm chằm thằng bé tự dưng trở lên tha thiết vài phần. Ôn Lệ Thâm vừa hay cũng nhìn thấy quen mắt, hơi nghiêng đầu sang cũng thấy Tô Hi đang nhìn chằm chằm thằng bé, khóe miệng anh giật nhẹ, xem ra bọn họ phải cân nhắc đến chuyện sinh em bé rồi.

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn đương nhiên cũng hướng về phía hai mẹ con, trong ánh mắt anh cũng hiển thị rõ tình thương Và sự quan tâm của người cha.

 

Từ trong nhà hàng đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Đường Tư Vũ dự định đưa thằng bé đến một khu vui chơi gần đó trước khi quay trở về, thật khó để có thể đưa nó đi chơi một chuyến, Ôn Lệ Thâm và Tô Hi thì về nhà nghỉ ngơi. Hình Nhất Nặc tự nhiên cũng muốn đi đến khu vui chơi, đáng tiếc cô vẫn còn một đống bài tập ở nhà, Ôn Lương Diệu còn muốn cho cô ôn tập thêm toán học.

 

Hình Liệt Hàn đành làm phiền Ôn Lương Diệu đưa cô về trước, và cùng cô ôn tập lại, anh và vợ con đi đến một khu vui chơi gần đó.

 

Ba đôi giải tán, xe của Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ thì đi về phía khu vui chơi.

 

Ôn Lệ Thâm ôm Tô Hi đi về phía xe của mình, Hình Nhất Nặc đành phải ngồi xe của Ôn Lương Diệu. Do dạo gần đây áp suất cao, cộng thêm mùa xuân nhiệt độ không ổn định, Hình Nhất Nặc có chút cảm vặt, cho nên, vừa rồi trong nhà hàng cô muốn gọi một cốc kem nhưng Hình Liệt Hàn không cho.

 

Lúc này, ngồi trong xe của Ôn Lương Diệu, Hình Nhất Nặc liền tỉnh danh, cô quay đầu nhìn người rất dễ nói chuyện kia: “Anh Lương Diệu, có một tiệm kem gần đây siêu ngon, tôi muốn đi mua một que, anh đưa tôi đến đó nhé!”

 

“Em không phải đang bị cảm sao?” Ôn Lương Diệu cũng nhìn thấu được chút mưu kế của cô, hàng ngày ở bên cạnh anh, cô yêu cầu vô cùng nhiều.

Bình luận

Truyện đang đọc