TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Anh trả lại chúng cho tôi.” Hình Liệt Hàn cười lạnh một tiếng: “Là em không nỡ xử lý chúng, còn muốn tiếp tục  giữ lại?” Đường Tư Vũ sao lại không muốn giải quyết? Cô thực sự muốn cắt nhỏ những bức ảnh này và ngày mai vứt chúng vào thùng rác. Cô không muốn anh xử lý chúng vì chúng được chụp khi cô đang yêu Mộ Phi nhất. Trong ảnh, cô và Mộ Phi vô cùng thân mật. Cô chỉ không muốn người đàn ông này nhìn thấy.

 

Cô không biết tại sao mình lại lo lắng về điều đó, nhưng cô không muốn anh nhìn thấy chúng.

 

“Không phải, tôi chỉ muốn tiêu hủy chúng.” Đường Tư Vũ lắc đầu phản bác.

 

Nhưng người đàn ông lại không tin cô, cửa thang máy vang lên một tiếng “tinh”.

 

Đôi tay Hình Liệt Hàn ôm chặt hộp, dẫn đầu đi ra. Ở phía sau, Đường Tư Vũ đi theo, tiếp tục van xin: “Hình Liệt Hàn, anh trả lại hộp cho tôi.”

 

“Không được.” Hình Liệt Hàn lạnh lùng đáp lại.

 

“Đây rõ ràng là đồ của tôi, anh không có quyền lấy đi.” Đường Tư Vũ tức giận.

 

Hình Liệt Hàn thấy cô tức giận thì hiểu lầm thành, những bức ảnh này vẫn rất quan trọng với cô. Khuôn mặt tuần tú của anh bỗng trở nên ảm đạm, hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ cầm đi đấy, em hãy hết hy vọng đi!” Nói xong anh ấn dấu vân tay, bước vào phòng. Đường Tư Vũ đuổi đến nơi, anh  đã đóng của lại. Đường Tư Vũ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, mặt đỏ bừng tức giận, người đàn ông này sẽ xử lý những bức ảnh thế nào? Đường Tư Vũ vội trở về phòng, định đi qua cánh cửa đó, nào ngờ, cánh cửa cũng bị anh khóa rồi.

 

Cô gõ cửa: “Hình Liệt Hàn, mở cửa và trả ảnh cho tôi.” Tuy nhiên, người nào đó không thèm đoái hoài đến cô.

 

Hình Liệt Hàn tức giận đập mạnh cái hộp xuống sàn, sau đó lấy một chiếc kéo bên cạnh, anh ngồi xổm xuống, tách một khung ảnh dễ thương rồi lấy tám ảnh bên trong ra, không chút do dự bắt đầu cắt  thành từng miếng, như thể anh đang cắt đứt đoạn tình cảm giữa Đường Tư Vũ và Mộ Phi. Anh sẽ nhẫn tâm, dùng hành động của mình để cắt đứt mọi quan hệ giữa họ.

 

Nháy mắt, hơn mười phút đã trôi qua, sàn nhà của Hình Liệt Hàn đều là các bức ảnh bị cắt vụn. Anh chưa bao giờ kiên nhẫn làm một việc nhàm chán như vậy. Nhưng bây giờ, anh lại rất nghiêm túc và kiên nhẫn làm.

 

Chỉ là mỗi lần nhắc một tắm ảnh lên, anh đều phải nhẫn nhịn đến phát điên. Lòng anh thật sự khó chịu, khi nhìn thiếu nữ trong ảnh còn non nớt, thanh thuần, dành cả quãng thời gian thanh xuân ở bên Mộ Phi, là anh không khỏi tức giận.

 

Chết tiệt, tại sao anh ta không biết người phụ nữ này sớm hơn? Lễ ra năm năm trước anh phải nhìn rõ cô, rồi tính chuyện đêm đó lên đầu cô, bắt cô phải có trách nhiệm với anh. Còn hơn là bỏ lỡ năm năm mới tìm được cô về, lãng phí năm năm của anh.

 

Trong phòng khách lạnh lẽo, thân hình cao quý, sang trọng của Hình Liệt Hàn đang ngồi trên sàn nhà. Trong không khí chỉ nghe thấy tiếng lách cách trong trẻo, dễ chịu. Các bức ảnh đều bị anh cắt thành nhiều mảnh. Cạnh đó, các mảnh vụn đang rơi vãi đầy trên mặt đất.

 

Lông mày, đáy mắt Hình Liệt Hàn đều phủ một lớp sương đen dày đặc, đó là sự tức giận không ngừng dâng lên trong ngực anh.

 

Qua những bức ảnh này, anh đã cảm nhận được tình yêu giữa Đường Tư Vũ và Mộ Phi. Bây giờ, người phụ nữ này đối với anh giống như một đóa hoa hồng có gai, đâu giống như cô gái nhỏ nhút nhát, thẹn thùng bên cạnh Mộ Phi? Chết tiệt, đúng thật là đối xử khác biệt mà! Hình Liệt Hàn càng cắt càng tức, ra tay càng mạnh mẽ, tàn nhẫn hơn.

 

Mà cảnh tượng dưới ánh đèn này, nếu ai đó nhìn thấy sẽ cảm thấy rất buồn cười, bởi vì người đàn ông toát ra hơi thở của quỷ thần này lại đang cư xử như một đứa trẻ con.

 

Tuy nhiên, ai quan tâm chứ? Hình Liệt  Hàn mới không quan tâm đâu. Anh chỉ muốn biến tất cả những bức ảnh mà người phụ nữ này vẫn luôn nghĩ tới thành tro tàn.

 

Thấy gõ cửa không có kết quả, Đường Tư Vũ mới dừng gõ. Dù sao những bức ảnh này đều cần xử lý, ai xử lý mà chẳng giống nhau. Nếu anh muốn giải quyết đến vậy thì cô để anh giải quyết! Tối qua ngủ không ngon, cô muốn đi tắm rồi ngủ.

 

Đường Tư Vũ đi tắm, gội đầu và sấy tóc.

 

Một tiếng nhanh chóng trôi qua. Cô đang đứng trên ban công ngắm cảnh đêm.

 

Phía sau đột nhiên có tiếng đẩy cửa. Cô sửng sốt, vừa nhìn qua thì thấy người đàn ông với vẻ mặt u ám đang tiến lại, cô khẽ nhíu mày, ai lại đi khiêu khích anh? “Ảnh đều đã xử lý rồi?” Đường Tư Vũ hỏi anh. Nếu anh không xử lý, cô có thê lấy lại và tự làm.

 

Thân hình thon dài của Hình Liệt Hàn bước tới ban công. Dây thần kinh của Đường Tư Vũ như thắt lại. Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng, dùng một tay giữ sau đầu cô, một tay siết chặt eo rồi hung hăng, bá đạo hôn xuống.

 

“Ừm…” Người đàn ông này lại phát điên gì vậy, tại sao một lòi không hợp là lại hôn? Đường Tư Vũ lại cảm nhận được trong nụ hôn của anh có mang một ngọn lửa tức giận. Anh như con dã thú hung hãn đang phẫn nộ, lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.

 

Trong màn đêm thế này, cô gái đã tắm rửa, ngọt ngào như quả anh đào đầu mùa, ngọt ngào đến mức khiến ai đã hôn lên thì liền không nỡ buông tay.

 

Cơ thể cô toát ra mùi sữa tắm thoang thoảng, hòa cùng hương thơm nữ tính độc đáo thuộc về riêng cô, thực sự có thể khiến bất cứ người đàn ông nào đều phát cuồng ngay lập tức.

 

Cô chỉ mặc đồ ngủ. Người đàn ông bắt đầu không khách sáo nữa. Th@n thể dính chặt vào nhau, lòng bàn tay đột nhiên xâm nhập vào từ tà dưới. Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt làn da, khiến cả người Đường Tư Vũ run lên, căng thẳng.

Bình luận

Truyện đang đọc