TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Tôi không muốn.”

 

“Điều kiện về chuyện Kỳ Lương lần trước vẫn chưa hết thời hạn, nên em không có quyền từ chối.” Hình Liệt Hàn tính lại chuyện cũ.

 

Đường Tư Vũ hít một hơi thật sâu. Về chuyện này, cô thật sự không thể nói điều gì, nhíu mày suy nghĩ một chút, cô nói: “Vậy anh phải đảm bảo không được động tay động chân.” Đường Tư Vũ yêu cầu.

 

“Được rồi… anh hứa.” Hình Liệt Hàn hứa một cách bắt đắc dĩ.

 

“Anh đi tắm rửa đề tây sạch mùi rượu trên người đi. Tôi đi xem con trai.” Đường Tư Vũ không thích mùi rượu trên người anh.

 

Hình Liệt Hàn xoay người đi vào phòng tắm. Đường Tư Vũ quay lại phòng con trai xem, cậu nhóc đang ngủ rất say, tiếng động xuống tầng vừa nãy cũng không khiến cậu bị quấy rầy.

 

Đường Tư Vũ nhẹ nhàng thở ra một hơi, phát hiện nhịp tim vẫn còn hơi hỗn loạn, chưa bình tĩnh lại.

 

Ở trong phòng con trai hơn mười phút, Đường Tư Vũ quay trở lại phòng, thay một bộ đồ ngủ tương đối bảo thủ. Cô thấy Hình Liệt Hàn mặc một chiếc áo phông mỏng và quần ngủ ngắn, đang uống chai nước đá. Đứng trên ban công nhìn cảnh đêm xa xa, bóng lưng cao gầy hoàn mỹ của anh như một tác phẩm điêu khắc, ánh đèn từ xa chiếu vào anh, tạo cảm giác cô độc khi đứng ở vị trí cao.

 

Trái tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. Hình Liệt Hàn quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơi say ngà ngà, ánh nhìn mang vài phần tán loạn, sáng hơn.

 

“Anh muốn ngủ rồi à?” Đường Tư Vũ hỏi anh.

 

“ỪI” Hình Liệt Hàn đáp lại. Sau đó, anh đánh giá bộ đồ cô mặc tối nay. Ngay cả khi cô đã mặc bộ đồ ngủ bảo thủ, hứng thú tình d*c của anh cũng không bị suy giảm.

 

Hình Liệt Hàn cắn đôi môi mỏng: “Buổi tối năm năm trước thực sự là cái bóng quá lớn đối với em sao?”

 

Kỳ thực, khi cần thận nhớ lại đêm đó, đúng là anh đã quá đáng, không khác gì hành vi của súc vật.

 

Đường Tư Vũ liếc anh một cái: “Anh đừng nhắc lại chuyện này nữa, tôi đã quên rồi.”

 

“Nếu đã quên, tại sao em lại khó chịu về việc anh muốn thân mật với em?” Hình Liệt Hàn biết rằng cô vẫn chưa quên.

 

Đường Tư Vũ cau mày: “Có phải anh hiểu lầm rồi không? Quan hệ giữa tôi và anh chỉ là cùng nhau nuôi dạy con trai. Tôi không phải là người phụ nữ của anh, vậy tại sao phải cùng anh quan hệ thân mật?”

 

Hình Liệt Hàn nghẹn ngào, hơi ngớ người. Đúng vậy, cô không có nghĩa vụ này.

 

Đường Tư Vũ biết những lời này sẽ khiến anh không vui, liền chủ động nói: “Nếu anh không thích tôi ở đây, vậy tôi về phòng riêng!” Sau đó, cô xoay người muốn rời đi.

 

Hình Liệt Hàn không khỏi có chút tức giận: “Anh không cho em đi.”

 

Đường Tư Vũ xoay người đứng lại, phía sau có tiếng bước chân, giây tiếp theo, cổ tay cô bị nắm chặt. Anh kéo Đường Tư Vũ lại phía giường, ấn vai cô xuống, để cô ngồi trên chiếc giường lớn phủ ga màu xám của anh.

 

“Ngủ đi!” Hình Liệt Hàn nói xong, liền càm chiếc điều khiển bên cạnh, ấn tắt hết đèn xung quanh.

 

Đường Tư Vũ thở gấp. Toàn bộ phòng ngủ rộng rãi không còn một tia sáng, chỉ có ánh đèn le lói ở phía xa chiếu vào. Cô nhẹ nhàng nằm xuống, chiếm một góc giường.

 

Cô thấy phía bên kia giường lún xuống, rõ ràng người đàn ông này đã lên giường.

 

 

 

 

 

 

Chương 157: Tự Làm Tự Chịu Tim Đường Tư Vũ khẽ thắt lại. Cô im lặn: bất động. Cô có thể nghe rõ hơi thở gá gáp của mình. Nói thật, ngủ chung giường với anh, cô không thể bình tĩnh được.

 

“Nằm ngủ xa ra như vậy làm gì? Khôn sợ ngã xuống à?” Trong bóng tối, giọng nói than thở của người đàn ông vang lên.

 

Giây tiếp theo, một lòng bàn tay to cầm lấy cánh tay, kéo cô lại giữa giường. Thân hình mảnh mai của Đường Tư Vũ vừa kéo ra, mới nhích được nửa mét, thì mí thân hình nóng bỏng lập tức dính chặt lấy cô.

 

Dây thần kinh của Đường Tư Vũ ké căng, ngừng hô hấp, thân thể như bị điển huyệt, không dám động đậy.

 

Cơ thể người đàn ông vừa mới tắm xong toát ra mùi sữa tắm thoang thoảng, thơm tho, ngay cả hơi rượu cũng đã bay hết.

 

Đột nhiên, người đàn ông có vẻ không hài lòng với việc cô ngủ quay lưng về phía anh, bàn tay to liền giữ lấy vai và lật người cô lại.

 

Mặt Đường Tư Vũ kề sát mặt anh. Sườn mặt dán sát vào ngực của người đàn ông, ấm áp mà gần gũi.

 

“Đừng ôm tôi, thế này tôi không ngủ được.” Đường Tư Vũ muốn tìm cớ để rời khỏi vòng tay anh.

 

“Không ngủ được? Tại sao?” Trong bóng tối, tiếng cười thâm thúy mà gợi cảm của người đàn ông vang lên.

 

“Tôi không thích bị ôm ngủ.” Đường Tư Vũ cứng rắn giải thích.

Bình luận

Truyện đang đọc