TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hiên Viên Thần biết, mẹ anh ở đây anh muốn lấy cớ bận việc rời đi không khả thi.

 

Anh đứng dậy cất bước ra ngoài.

 

Trong đại sảnh, ánh mắt trách cứ của Trình

 

Tuyết Lam quét tới, Hiên Viên Thần cong khóe miệng mê người nói: “Mẹ, mẹ đó à, nói chuyện có vui không?”

 

Ánh mắt Lâm Băng Nguyệt trực tiếp bị mê hoặc, cách người đàn ông này cười khiến trái tim cô gái rung động, giống như gió xuân, như thể ngay cả cái lạnh cũng bị nụ cười của anh xua tan.

 

Nhưng mà, Hiên Viên Thần chỉ mỉm cười với mẹ mình, khi quay sang Lâm Băng Nguyệt anh thu hồi lại nụ cười ấy, có chút áy náy nói: “Lâm tiểu thư, để cô phải chờ lâu rồi.”

 

“Không có việc gì, anh bận vậy mà.”

 

Lâm Băng Nguyệt trả lời.

 

Trình Tuyết Lam nhìn con trai nói: “Tiểu Thần mẹ muốn con trò chuyện với Lăng tiểu thư, sao con lại chạy đi làm việc?”

 

“Mẹ, thật sự con có máy tài liệu cần phải xử lý gấp mà.”

 

Ánh mắt Trình Tuyết Lam nhìn thẳng vào anh, như đang nói “cnh cứ giả vờ đi”, mẹ biết hét.

 

Hiên Viên Thần biết thói quen của bản thân đều bị mẹ nhìn ra cả, anh nhìn bà nở nụ cười có chút nịnh nọt: “Mẹ, uống trà đi, con bảo Diêp Đông pha món trà Đại Hồng Bào mà mẹ thích nhất đó.”

 

Trình Tuyết Lam cũng bất lực với đứa con trai này từ khi anh còn nhỏ, bởi vì chỉ cần anh dỗ bà lại vui vẻ trở lại.

 

Lâm Băng Nguyệt thực sư rất ghen tỵ, cô nghĩ đên khi nào Hiên Viên Thân mới đôi xử tốt với cô như vậy, lúc đó cô nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này.

 

“Băng Nguyệt, con cảm thấy con trai bác thê nào?”

 

Trình Tuyết Lam quay sang nhìn Lâm Băng Nguyệt, hỏi ý kiến của cô.

 

Ánh mắt trong trẻo của Lâm Băng Nguyệt bẽn lẽn nhìn Hiên Viên Thần, chút tâm tư thiếu nữ chắc chắn đã bộc lộ rõ trên khuôn mặt cô.

 

“Cháu thấy anh Hiên Viên rất ưu tú, rất tốt ạ.”

 

Lâm Băng Nguyệt ái mộ tán thưởng.

 

Trình Tuyết Lam xem xét, Lâm Băng Nguyệt bên này không có vấn đề gì, sức hấp dẫn của con trai bà đã đủ mạnh, bây giò tất cả những gì bà cần làm là có được sự chấp nhận của con trai, Trình Tuyết Lam có chút bận tâm.

 

Bơi vì Tô Thắm đang chiếm một vị trí trong tìm con trai bà, nên anh đối với Lâm Băng Nguyệt lúc này tương đối lãnh đạm.

 

Trình Tuyết Lam nhớ đến Tô Thắm, thở dài một hơi trong lòng, Tô Thấm không tệ, nhưng bà lo lắng cho tương lai của con trai mình hơn, thế lực đế quốc ngày càng bất ồn, tình hình càng thêm phúc tạp. Thực lực không đủ đề anh có thể vững bước trên con đường quyền lực suốt đời.

 

Nhưng nếu có sự giúp sức của Lâm gia thì sau này thực sự sẽ rất vững vàng.

 

Trình Tuyết Lam nhìn con trai mình, dò hỏi cảm giác của anh với Lâm Băng Nguyệt, giữa hai mẹ con có thần giao cách cảm.

 

Hiên Viên Thần nhìn vào ánh mắt của mẹ, khẽ mỉm cười, nụ cười không có cảm giác gì đặc biệt.

 

Diệp Đông đã làm một bữa trưa rất thịnh soạn, trên bàn ăn Trình Tuyết Lam ân cần chăm sóc cảm xúc của Lâm Băng Nguyệt.

 

“Tiểu Thần, mẹ nghe nói Băng Nguyệt thích ăn tôm, con gắp hai con tôm cho con bé đi.”

 

Trình Tuyết Lam nói với con trai, bởi vì dĩa tôm ở ngay trước mặt anh.

 

Hiên Viên Thần giật bắn mình, nhưng anh vẫn cầm lấy hai hai con tôm bỏ vào chén của Lâm Băng Nguyệt. Lâm Băng Nguyệt lập tức vui vẻ liếc nhìn anh một chút nói: “Cảm ơn, anh Hiên Viên.”

 

“Không có gì.”

 

Hiên Viên Thần khách sáo đáp.

 

“Băng Nguyệt, đều là người một nhà cả đừng ngại làm gì, nó nên chăm sóc cho cháu.”

 

Trình Tuyết Lam lên tiếng an ủi một câu.

Bình luận

Truyện đang đọc