TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Chương 751:

 

Tưởng Lam lo lắng nhìn lên lầu, thấy bộ dáng phần khích của con gái, chẳng là là Ôn Lương Diệu gọi điện cho con bé sao?

 

Chỉ còn một tuần nữa là bọn họ ra nước ngoài, Ôn Lương Diệu là bắt đầu nói chuyện với con bé nhỉ?

 

Hình Nhất Nặc vọt vào phòng, cả người nặng nề ngã xuống giường, sau đó vội vàng nhận điện thoại, đưa đến gần lỗ tai: “A lôi”

 

Cô vẫn còn th ở dốc trong lúc nói chuyện.

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia nghe thấy tiếng th ở dốc của cô, không khỏi lo lắng hỏi: “Em sao vậy?”

 

“ÒI Em mới vừa chạy bộ ở bên ngoài VỀ… “Bên ngoài ba mươi hai độ, mà em lại chạy bộ ở bên ngoài sao?”

 

Hình Nhất Nặc không khỏi lúng túng. Cô làm sao dám nói vừa nhìn thấy điện thoại của anh gọi tới cô đã vội vàng trốn mẹ chạy lên lầu nghe điện thoại của anh chứ?

 

“Mới vừa chạy vài vòng trong sân. Sao anh có thời gian gọi điện cho em thế?

 

Không phải anh rất bận sao?”

 

Tuy Hình Nhất Nặc hỏi như thế nhưng trong lòng cô lại rất mong chờ. Cô thầm nghĩ, cô sắp ra nước ngoài rồi, dù thế nào anh cũng phải biểu hiện một chút chứ.

 

“Ừm, buổi chiều anh rảnh, muốn rủ em đi chơi một lát.”

 

Giọng Ôn Lương Diệu trằm thấp, dịu dàng, quyến rũ.

 

“Được! Em đang rảnh đây, lúc nào thì chúng ta đi được?”

 

Hình Nhất Nặc vội trả lời.

 

“Bây giờ anh tới đón em.”

 

“Ừm, vậy anh tới đi! Em sẽ ở nhà đợi anh.”

 

“Khoảng mười phút nữa anh sẽ tới.”

 

“AI Nhanh vậy sao?”

 

“Sao thế?”

 

“Không có gì!”

 

Hình Nhất Nặc muốn khóc.

 

Mười phút thì đủ cho cô làm gì? Cô còn muốn trang điểm thật đẹp để đi ra ngoài cùng anh nữa đấy.

 

“Được, vậy lát nữa gặp lại.”

 

Ôn Lương Diệu ở đầu bên kia nói xong liền cúp điện thoại.

 

Hình Nhất Nặc ném điện thoại đi, sau đó vội vào chạy vào phòng quần áo, mở tủ quần áo. Bên trong toàn là quần áo mà mẹ cô mua cho cô. Với thói quen của Tưởng Lam, bình thường đều là những kiểu quần áo đơn giản, thoải mái. Cho nên, quần áo của cô đều là áo sơ mị, quần sooc, quần jeans, ngay cả một cái váy xinh đẹp cũng không có.

 

“Làm sao bây giờ? Mặc cái gì đây?”

 

Lúc này Hình Nhất Nặc cực kỳ hy vọng cô mau trở thành người lớn ngay lập tức. Tốt nhất là trở thành người phụ nữ giống kiểu nữ thần mà Ôn Lương Diệu thích.

 

Lần này ra nước ngoài sẽ rất khó gặp lại nhau, tất nhiên cô phải để lại cho anh ấn tượng đẹp nhất. Hình Nhất Nặc chọn tới chọn lui, sau đó chọn được cái váy màu đỏ kiểu tết năm ngoái rồi vội vã mặc vào.

 

Mái tóc suôn dài, bóng mượt xõa trên bờ vai, ở giữa rẽ mái vén qua tai, lộ ra gương mặt trái xoan trắng noãn, xinh đẹp. Mày không vẽ mà cong, môi không tô mà thắm, làn da trắng bóc, toát lên vẻ thanh thuần sạch sẽ.

 

Tuy nhiên, trước mặt người mình thích, bao giờ các cô gái cũng luôn cảm thấy mình chưa đủ xinh đẹp. Cho nên Hình Nhát Nặc đã cầm thỏi sơn mà cô lén mua về, tô lên môi. Cuối cùng cô đứng trước gương, ngượng ngừng dùng tay nâng khuôn ngực của mình lên cao một chút.

 

Chỗ này đúng là khiến người ta không vui mà.

 

Có điều, bây giờ đây cũng hết cách rồi.

 

Trong sân, xe của Ôn Lương Diệu đã tới, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng giản dị phối với quần tây vải lanh, nhìn qua bộ dáng cực kỳ trẻ trung nhẹ nhàng nhưng cũng lộ ra vẻ điềm đạm không hợp với độ tuổi của anh.

 

“Lương Diệu, cháu đến rồi.”

 

Tưởng Lam đi ra ngoài đón.

 

Bình luận

Truyện đang đọc