TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Thư Thuần lắc đầu, cô vội vàng nói: “Không, không, em nguyện ý, em nguyện ý ở lại chăm sóc anh. Chăm sóc anh suốt đời cũng nguyện ý.”

 

Ánh mắt Mộ Phi hiện lên một tia cảm động. Lúc trước Mộ Phi đã biết Thư Thuần có tình cảm với mình, chỉ là phần tình cảm này xa cách nửa năm vẫn chân thành như vậy bày trước mắt anh.

 

“Được, anh sẽ thay em giải quyết thủ tục nhập cư của đất nước : IR Y3 BNIG2 5 7 TIỂU XHẾ XỈ củi lộ này. Em trước mắt ở lại đây, nêu em muôn vệ nước thu dọn cái gì, đợi lần sau anh cùng em về nước.”

 

Thư Thuần giống như nằm mơ vậy. Nằm mơ cũng không có chân thật như lúc này.

 

Cô vậy mà lại có thể chăm sóc anh.

 

Mộ Phi để người giúp việc đưa cô đi xem phòng, đồng thời Mộ Phi để quản gia lập tức đi chọn lựa một ít quần áo thích hợp cho Thư Thuần, còn có giày, thuận tiện cho cô mặc tạm thời.

 

Sau khi giao xong tất cả công việc, ánh mắt của Mộ Phi nhìn lên lầu, cảm giác cuộc sống bình lặng trước nay của anh đột nhiên lại đầy sức sống như vậy.

 

Chí ít trong căn nhà này, có một cô gái khiến anh mong đợi.

 

Thư Thuần đối với phòng ngủ căn bản không chọn, cô chỉ hỏi người giúp việc, phòng nào gần phòng ngủ chính nhát, cô liền muốn cái đó.

 

Bởi vì cô muốn thuận tiện chăm sóc anh.

 

Người giúp việc liền mang cô đến phòng dành cho khách bên cạnh phòng ngủ chính. Thư Thuần tiến vào nhìn thoáng qua rồi đi ra.

 

Cô đến nơi này không phải để hưởng thụ. Cô hết thảy đều chỉ muốn bồi bạn bên người Mộ Phi.

 

Lần này Thư Thuần bát chấp tất cả đến bên cạnh Mộ Phi, cô không biết, dũng cảm lần này của cô sắp thu lại được một cuộc sống khác.

 

Nhân sinh, thật sự phải làm một ít chuyện dũng cảm, bởi vì kết quả thường không thể đoán trước được.

 

Nỗ lực mới không hối hận.

 

Thời gian Thư Thuần ở đây, đảo mắt đã qua một tuần. Cô cùng Mộ Phi trở lại khoảng thời gian ở trong bệnh viện lúc trước, Mộ Phi cũng lại một lần nữa tích cực phối hợp với thuốc của bác sĩ, cùng vận động phục hồi sức khỏe.

 

Khi bác sĩ biết được anh đã từng đứng lên, hơn nữa còn đi được vài bước, ông rất kinh ngạc, điều này cũng làm ông kết luận sẽ có một ngày Mộ Phi sẽ đi đứng trở lại.

 

Hôm nay, Thư Thuần sáng sớm đã đi đến vườn hoa cắt vài đóa hoa hồng về cắm vào bình. Bởi vì thời tiết gần đây không tốt, bãi cỏ trơn trượt, cô nhất thời không chú ý, cả người liền ngã trên bãi cỏ.

 

Mà người đàn ông đang ở cửa sổ sát nhìn cô, một khắc lúc thấy cô ngã xuống, anh cơ hồ theo bản năng đứng dậy khỏi xe lăn, trực tiếp đi đến cửa.

 

Mộ Phi vịn cửa, có chút thở dốc. Thư Thuần liền đứng lên, cô rất nhanh đi vào cửa.

 

Vì vậy, cô liền nhìn thấy người đàn ông đang vịn cửa đứng đợi cô.

 

Cô gần như không dám tin nhìn anh, thay anh kinh hỉ: “Mộ Phi, anh đi đến đây sao?”

 

Bởi vì xe lăn của anh đang ở cạnh cửa sổ sát đất, cách chỗ này một khoảng. Mộ Phi gật đầu, mím môi cười: “Vừa rồi thấy em bị ngã, anh đột nhiên nóng ruột, bản năng liền muốn đi tìm em.”

 

“Bác sĩ nói đúng, anh nhất định vẫn có thể đứng lên, anh nhất định có thể hồi phục.”

 

Thư Thuần thay anh vui vẻ, cũng tin tưởng anh có thể.

 

Mộ Phi đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô: “Anh có thể lại một lần nữa đứng lên, hoàn toàn là vì em.”

 

Thư Thuần có chút ngạc nhiên: “Vì em?”

 

Mộ Phi mỉm cười: “Đúng, vì em.”

 

“Em… em không có làm gì cả.”

 

Thư Thuần cảm thấy bản thân mình đâu có năng lực như vậy?

 

“Em không cần làm gì cả, em chỉ cần ở bên cạnh anh, anh liền có ý nghĩ muốn lần nữa đứng lên.”

 

Mộ Phi nói xong, anh buông tay đang vịn khung cửa ra, đứng trước mặt Thư Thuần.

 

Thư Thuần ngẳng đầu, cô cười rộ lên: “Anh thật cao.”

 

Mộ Phi vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau đầu cô: “Vừa rồi ngã có đau không?”

 

“Không có, ngã trên cỏ không đau.”

 

Nói xong, cô đưa hoa trong tay lên: “Hoa này thật đẹp, em đi cắm vào bình.”

Bình luận

Truyện đang đọc