TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hạng Kình Hạo đứng trước một giá treo đồ, hỏi cô gái đang đứng bên cạnh: “Trong số những bộ đồ này, em không thích bộ nào?”

 

“Ừ! Tại sao lại chọn như vậy!” Tưởng Hân Vy ngẳng đầu lên nhìn Hạng Kình Hạo.

 

“Em đều thích cả sao?” Hạng Kình Hạo hỏi.

 

Tưởng Hân Vy nhìn anh, những bộ đồ này đều là phong cách mà cô thích. Mỗi bộ có điểm nhấn riêng. Cô vừa ngắm vừa nói: “Thiết kế đều rát đặc biệt, em đều thích cả.”

 

Hạng Kình Hạo thấy cô nói vậy, liền nói với nhân viên phục vụ: “Lấy hết những bộ đồ này theo size của bạn gái tôi.

 

Tưởng Hân Vy sửng sót nhìn anh, dở khóc dở cười: “Anh mua một lần nhiều đồ như vậy làm gì?”

 

Hạng Kình Hạo khẽ nhíu mày: “Để trong tủ đồ để em từ từ mặc.”

 

Tưởng Hân Vy không nói nên lời, cô nói với nhân viên phục vụ: “Tôi chỉ lấy vài bộ thôi.”

 

Nói rồi, cô chọn năm bộ đồ đưa cho nhân viên: “Năm bộ này, lấy size nhỏ nhát là được.”

 

Nhân viên phục vụ nhìn Hạng Kình Hạo, Hạng Kình Hạo nói: “Làm theo lời cô ấy.”

 

Nhân viên phục vụ lập tức đi gói đồ. Tưởng Hân Vy biết Hạng Kình Hạo giàu có, nhưng vung tay mua đồ thế này không có ý nghĩa gì cả. Cô là một nhà thiết kế thời trang, cô mong rằng đồ do cô thiết kế sẽ được khách hàng mua vì họ thích, chứ không phải giống như mua thức ăn, tùy ý chọn lựa.

 

Hạng Kình Hạo thấy cuối cùng Tưởng Hân Vy cũng mỉm cười, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn. Ngày nào còn chưa chứng minh được mối quan hệ giữa anh và Mị Lạp, ngày đó anh vẫn còn khúc mắc.

 

Điều anh không mong muốn nhất là Tưởng Hân Vy sẽ để bụng chuyện này. Mặc dù cô tỏ vẻ thản nhiên, nhưng chuyện này cũng khiến cô đau lòng.

 

Hạng Kình Hạo chỉ mong tối hôm nay gặp em gái của Mị Lạp có thể tìm hiểu được ít chuyện.

 

Bắt giác đã năm giờ chiều, Tưởng Hân Vy cũng đã chơi đến mệt. Hai người rời khỏi trung tâm mua sắm, trên tay vệ sĩ đã xách mười máy túi đồ hàng hiệu.

 

Ngồi lên xe, Hạng Kình Hạo nhận được điện thoại của mẹ anh, gọi hai người về nhà.

 

Hạng Kình Hạo nhận điện thoại xong, ánh mắt anh có chút lo lắng nhìn sang Tưởng Hân Vy. Lát nữa gặp Mị Lạp, chắc chắn cô sẽ không vui.

 

Hạng Kình Hạo nắm chặt tay Tưởng Hân Vy. Anh không nói gì cả, chỉ nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

 

Vợ chồng Khắc Hy Á về tới nhà, chờ con gái cùng tới Hạng gia.

 

Năm giờ mười phút, một cô gái đạp xe đạp dưới ánh nắng chiều chậm rãi chạy vào biệt thự.

 

Mái tóc dài màu đen tung bay trong gió, bên dưới chiếc mũ che nắng là một luôn mặt xinh đẹp thuần khiết, đậm nét Á Đông, nước da trắng ngần. Cô cười lên trông rất đáng yêu.

 

“Nhị tiểu thư về rồi.” Người giúp việc báo cáo.

 

Khắc Hy Á phu nhân bước ra ngoài, nhìn cô gái vừa dựng xe đạp xong mà đau lòng: “Sơ Tuyết, không phải mẹ không cho con đi làm nữa rồi sao? Sao con vẫn đi vậy?”

 

“Mẹ, mẹ đã nói là con có thể tự do làm việc mình thích mà.” Sơ Tuyết mỉm cười ôm Khắc Hy Á phu nhân.

 

“Con làm việc ở nhà hàng Trung Hoa, con thích nhất là được tiếp xúc với văn hóa Trung Quốc.”

 

Khắc Hy Á phu nhân hiểu tính cách Sơ Tuyết thế nào. Từ khi cô bé được ba tuổi, bà đưa về nhà nuôi nắng tới giờ, cô chưa từng về nước. Hiện giờ có lẽ Sơ Tuyết rất nhớ quê, vì vậy cô luôn tới những nơi do người châu Á mở để làm việc. Cho dù công việc mệt mỏi, tiền lương ít ỏi cô cũng chấp nhận.

 

“Con đi thay đồ đi, tối nay chúng ta được Hạng phu nhân mời tới Hạng gia ăn cơm!” Khắc Hy Á vỗ vai cô: “Mẹ đã chuẩn bị trang phục cho con rồi, để ở trong phòng. Con đi thay đi!”

 

“Mẹ, con nhất định phải đi sao?” Nghê Sơ Tuyết tò mò hỏi.

 

“Hạng phu nhân thành tâm mời cả nhà chúng ta, sao có thể không đi được?” Khắc Hy Á cười nói. Từ khi Sơ Tuyết còn nhỏ, bà vẫn giữ lại tên thật của cô.

 

Mặc dù là con nuôi nhưng hai vợ chồng bọn họ chưa từng đối xử bất công với cô, coi Sơ Tuyết là con ruột mà nuôi lớn.

 

“Được, con thay xong sẽ xuống ngay.” Nói rồi, Nghê Sơ Tuyết vào nhà. Gặp ba, cô lập tức mỉm cười ôm ông: “Bó, con đi thay đồ.”

 

“Con gái ngoan, đi đi!” Hán Sâm chiều chuộng xoa đầu cô.

 

Nghê Sơ Tuyết về phòng của mình, nhìn thấy một bộ váy.

 

màu xanh nhạt đặt trên giường. Cô đặt túi xách xuống, thay bộ đồ thể thao đang mặc ra, toát ra vẻ đẹp của một thiếu nữ.

Bình luận

Truyện đang đọc