TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Tôi không quen dùng chung đồ với người khác, trừ con trai tôi.” Đường Tư Vũ lãnh đạm trả lời, sau đó trước vẻ mặt tức giận của anh, cô cắm lại ống hút, đắc ý hút rộp một hơi.

 

Hình Liệt Hàn muốn giữ chặt cô trên ghế rồi hung hăng cưỡng hôn cô một cái, khiến cô đắc ý nhưng bây giờ chưa phải lúc, buổi tối anh hoàn toàn có thể thực hiện việc này.

 

Đôi môi như cánh hoa của Đường Tư Vũ bị anh nhìn chằm chằm một lúc, cảm thấy cơ thể nóng lên một cách vô cớ.

 

Đáng chết! Người phụ nữ này từ bao giờ đã hạ độc anh? Sao với những người phụ nữ khác anh không có hứng thú gì mà ngược lại với người mẹ của con trai anh này, vậy mà anh lại có suy nghĩ này?

 

“Đèn xanh rồi. Anh còn ngơ ra thế làm gì?” Đường Tư Vũ nhắc nhở.

 

Hình Liệt Hàn lập tức đạp chân ga, chạy xe phi về phía trước.

 

Đường Tư Vũ ở bên cạnh cũng không nói gì, cô bắt đầu nghĩ Đường Y Y sẽ báo thù cô như thế nào vì cái tát lúc nãy. Đang nghĩ thì điện thoại cô vang lên, cô cầm lên xem, là cha gọi tới.

 

Ánh mắt Hình Liệt Hàn ở bên cạnh hơi giật mình nhìn cô, vừa nãy cô đã đánh người?

 

Đường Hùng có chút khó xử nói: “Dù Y Y có nói gì thì con cũng không được đánh người như vậy chứ! Có chuyện gì mà hai chị em không thể nói chuyện đàng hoàng được nhau? Các con bây giờ cũng đâu phải trẻ con nữa.”

 

Đường Tư Vũ cơ bản không muốn nhắc tới nguyên nhân đánh người vì đối với cái chết của mẹ cô, cha cô cũng đã áy náy trong lòng một khoảng thời gian, bây giờ cô không muốn nhắc đến mẹ trước mặt ông.

 

“Con với cô ta chẳng có gì cần nói cả.

 

Cha, cha đừng quản nữa. Cô ta đáng bị ăn đánh. Con cũng không xin lỗi đâu.”

 

“Cha hy vọng con sẽ xin lỗi Y Y, cùng ngồi xuống mà giải quyết chuyện này.”

 

Đường Hùng khuyên nhủ.

 

“Cha nói với Đường Y Y là con sẽ không bao giờ xin lỗi cô ta đâu. Vì sao con đánh cô ta, trong lòng cô ta biết rõ.” Đường Tư Vũ cố chấp nói.

 

“Nhưng con đánh người là con không đúng, từ nhỏ đến lớn cha chưa từng dạy con cái tính đánh người.” Đường Hùng ra vẻ một người cha nghiêm khắc nói.

 

Sống mũi Đường Tư Vũ liền cay cay, dù sao cô cũng là con gái ông mài Cha dạy dỗ con cái, cô cũng cảm thấy khá ấm ức.

 

“Cha! Chuyện này cha đừng quản nữa, dù sao con cũng không xin lỗi cô ta đâu.” Nói xong, Đường Tư Vũ tắt điện thoại.

 

Hình Liệt Hàn nhìn cô ôm mặt, mái tóc dài rũ xuống mắt, anh không nhịn được chế giễu: “Em có khuynh hướng bạo lực à?

 

Sao lại thích tát người thế?”

 

Bời vì tối qua anh cũng ăn một cái tát nên anh vẫn còn ghim trong lòng.

 

Vốn tưởng rằng nói như vậy cô sẽ phản bác nhưng Hình Liệt Hàn lại thấy người con gái bên cạnh không nói một lời nào, ngược lại còn quay mặt ra phía cửa xe.

 

Hình Liệt Hàn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, anh liền dừng xe vào lề đường, khẽ quay người sang phía cô: “Sao thế?”

 

Lúc này, anh nhìn thấy biểu cảm của cô, Đường Tư Vũ cắn môi, trong hốc mắt cô long lanh những giọt nước mắt, nhưng chúng quật cường không hề rơi xuống.

 

“Khóc à?” Trong lòng Hình Liệt Hàn lập tức hơi hoảng loạn vì anh không biết phải làm gì với giọt nước mắt của con gái.

 

“Lái xe đi! Đừng để ý đến tôi.” Đường Tư Vũ cúi đầu xuống, cuối cùng một giọt nước mắt không kìm được cũng rơi xuống ống quần, chiếc quần jeans sẫm màu hiện rõ ràng vệt nước mắt rơi xuống.

 

Hình Liệt Hàn liền lấy giấy đưa cho cô nhưng Đường Tư Vũ không nhận. Hình Liệt Hàn thầm nghĩ lẽ nào là do câu nói đùa của anh vừa nãy đã chọc tức cô? Cô đang tức giận anh?

 

Anh chỉ có thể đưa tay lên mắt giúp cô lau đi những giọt nước mắt ấy. Đường Tư Vũ đưa tay đẩy tay anh ra, không muốn cho anh lau.

 

“Khóc cái gì? Ai ức hiếp em? Nói với tôi, tôi sẽ giải quyết giúp em.” Hình Liệt Hàn vừa lau vừa không tự chủ được tức giận thay cô.

 

Đường Tư Vũ cầm lấy tờ giấy trong bàn tay anh, sau khi lau sạch nước còn vương trên khóe mắt, cô hít sâu một hơi nói: “Lái xe đi! Tôi không sao.”

 

Chuyện trong nhà cô không muốn để người đàn ông này can thiệp vào, cô chỉ muốn tự mình giải quyết.

 

Hình Liệt Hàn khởi động xe tiếp tục lái đi, nhưng anh không ngừng quan sát người con gái bên cạnh, phát hiện cô trầm mặc cắn môi, trong mắt tràn đầy sự buồn phiền.

 

Anh không nhịn được phỏng đoạn chuyện vừa xảy ra, vừa nãy cô gặp người em gái cùng cha khác mẹ kia rồi cãi nhau, xong cô đánh cô gái ấy. Bây giờ cha cô gọi để hỏi tội, dạy dỗ cô, cô cảm thấy uất ức nên mới khóc!

 

Hình Liệt Hàn muốn nói gì đó khuyên cô nhưng anh phát hiện an ủi người khác thực sự không phải sở trường của anh, vì vậy anh chỉ có thể tiếp tục yên lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc