TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đường Tư Vũ nói xong đi lên lầu, thực ra cô có chút căng thẳng.

 

Là phụ nữ, cô không muốn so sánh với Nghê Yên, cô đã gặp Nghê Yên, cô ta quả thực là một mỹ nữ tuyệt sắc, ngay cả trang điểm cũng tỉnh xảo.

 

Vì vậy, khi nhìn thấy một người phụ nữ thích trang điểm đến vậy, cô quả nhiên vẫn sẽ thua nếu cô ta thực sự xuất hiện mà không trang điểm, vì vậy cô quyết định tự trang điểm cho mình thật đẹp.

 

Đường Tư Vũ không thường xuyên trang điểm, nhưng cô vẫn có những món mỹ phẩm nên có, cô chọn một chiếc váy nhỏ màu trắng thơm ngát, rất có khí chất, với mái tóc dài buông xõa sau lưng, cô ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu vẽ lên một lớp trang điểm thanh lịch.

 

Làn da của cô vốn vô cùng mịn màng, vì vậy khi trang điểm cũng rất tự nhiên và đều màu.

 

Khi Đường Tư Vũ đi xuống lầu, người đàn ông đang ngồi dưới lầu đợi cô ngắng đầu nhìn cô, ánh mắt đông cứng lại.

 

Đường Tư Vũ cầm một chiếc túi nhỏ trên tay, toát lên vẻ quyến rũ của một nữ thần, đặc biệt là vẻ tự nhiên của cô.

 

Nó thật háp dẫn đối với đàn ông.

 

Đột nhiên Hình Liệt Hàn muốn hủy chuyến đi này, cô ăn mặc đẹp như vậy, ngộ nhỡ bị một người đàn ông nhìn vào, anh sẽ rất khó chịu.

 

“Xuất phát được chưa?” Đường Tư Vũ hỏi người đàn ông ngồi trên ghé sô pha.

 

Hình Liệt Hàn biết rằng sự trang điểm cầu kỳ của cô là dành cho anh, phụ nữ nên sống cho bản thân, có lẽ là như này đây.

 

“Được rồi! Đi thôi.” Hình Liệt Hàn gật đầu.

 

Đường Tư Vũ nhìn anh, nhưng vẫn là hỏi đùa: “Hôm nay trông em thế nào?”

 

Hình Liệt Hàn cười rất đắc ý: “Đẹp, đẹp đến mức anh muốn giấu đi luôn, không cho bất kỳ người đàn ông nào khác ngắm.”

 

Đường Tư Vũ khit mũi, người đàn ông này khi nói đến chuyện yêu đương, thật sự làm cho phụ nữ hài lòng.

 

Lòng cô cảm thấy ngọt ngào và rất dễ chịu.

 

Cô khoác tay anh: “Đi thôi!”

 

Ánh mắt của Hình Liệt Hàn vẫn đọng trên trên khuôn mặt cô, nhất thời không muốn quay đi, Đường Tư Vũ có chút ngượng ngùng, lập tức vươn tay chặn tầm mắt của anh: “Được rồi, đừng nhìn nữa mà.”

 

Hình Liệt Hàn cười rạng rỡ, tiếng cười rất vui vẻ, chỉ có người phụ nữ này mới có thể khiến anh cười thoải mái như vậy.

 

Sau khi lên xe, Đường Tư Vũ đang nghĩ đến chuyện lát nữa gặp nhau, cô nghĩ, Nghê Yên thật sự đồng ý rời khỏi đây sao?

 

Trong khách sạn, sau khi trả lời điện thoại, Nghê Yên dành toàn bộ thời gian còn lại đề trang điểm, chú ý đến từng chỉ tiết, cô dành toàn bộ tâm trí để có được vẻ ngoài hoàn hảo trước mặt Hình Liệt Hàn.

 

Cô đã nghĩ đến việc khôi phục lại mối quan hệ cũ của mình với Hình Liệt Hàn vào tối nay, và một tình yêu say đắm đã được dàn dựng.

 

Vì cô nóng lòng muốn có được anh.

 

Để thật xinh đẹp khi xuất hiện, Nghê Yên đã nhờ cấp dưới của mình là Diệp Khải Nguyên chở cô đến đó, Diệp Khải Nguyên nhìn vẻ phấn khích không che giấu trên khuôn mặt cô, trong lòng có chút kinh ngạc.

 

“Chị, chị đi gặp ai vậy?”

 

“Cậu đoán xem.” Nghê Yên cười hỏi anh.

 

“Em đoán không ra.”

 

Từ đáy lòng Diệp Khải Nguyên biết đó có thể là Hình Liệt Hàn, nhưng anh không muốn đoán.

 

Làm sao anh có thể vui khi nhìn người phụ nữ mà mình muốn bảo vệ, yêu thương hết mực đi gặp một người đàn ông khác?

 

“Là Liệt Hàn, cuối cùng anh ấy đã hẹn gặp tôi.” Nụ cười nơi khóe miệng Nghê Yên không còn che giấu được nữa.

 

Diệp Khải ngạc nhiên, vừa lái xe vừa mừng cho cô: “Thật sao? Vậy thì chị thực sự nên vui mừng, vì người mà chị chờ đợi cuối cùng cũng đã đáp lại chị rồi.”

 

“Tôi biết anh ấy chưa quên tình cảm giữa chúng tôi. Hơn nữa, tôi hiểu tâm tư của đàn ông. Những gì không có được mới là những gì muốn có nhất. Tôi là người phụ nữ mà anh ấy chưa có được. Anh ấy chắc chắn sẽ muốn có lại tôi”. Nghê Yên duyên dáng vén tóc, Diệp Khải Nguyên nhìn cô qua kính chiếu hậu, tim đập mạnh.

 

Nhưng không biết, anh ấy lại là một phiên bản khác.

 

“Khải Nguyên, cậu tập trung lái xe đi. Tôi không muốn lo lắng về cuộc hẹn của tôi với Liệt Hàn, với cả, cậu về khách sạn trước đi. Tôi có khi tối muộn mới về, đừng đợi tôi.” Ánh mắt Nghê Yên nghiêm túc liếc nhìn Diệp Khải Nguyên.

 

Diệp Khải Nguyên trầm giọng đáp: “Được rồi, em đưa chị đến rồi sẽ về khách sạn.”

Bình luận

Truyện đang đọc