TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Anh nghĩ người đó chắc chắn là Trương Đinh Hương.

 

“Anh cả, chúng ta về nhà thôi! Em muốn nói chuyện này với ba mẹ.” Lam Sơ Niệm nói với anh.

 

“Được! Chúng ta bây giò đi về thôi.” Lam Thiên Hạo gật gật đầu, nhìn cô hơi tựa đầu, trong mắt đầy sự mệt mỏi, anh dịu dàng nói: “Em ngủ một chút đi, đến nhà anh gọi em dậy.”

 

“Vâng ạ!” Mấy hôm nay Lam Sơ Niệm cũng không ngủ ngon, lúc này cô quả thật buồn ngủ rồi.

 

Lúc này, trong thành phố này tồn tại cực kì nhiều người hiểm ác, lúc này Lý Đạt ngồi trong căn nhà riêng của ông ta, bên cạnh có gạt tàn thuốc, lòng đựng thuốc đã không nhét vào được nữa rồi, ông ta hút thuốc cả một ngày, bởi vì ông ta có loại cảm giác sợ hãi, ông ta cảm thấy ông ta rất nhanh sẽ trở thành tắm bia đạn của Kiều Huy Dương.

 

Lý Đạt chính là người năm đó Kiều Huy Dương phái đi uy hiếp vợ chồng Trang Nghiêm Minh, Lý Đạt thuê máy người bắt cóc Trang Noãn Noãn khi cô học cấp ba, ép buộc vợ chồng Trang Nghiêm Minh tự sát rồi quay lại.

 

Trang Nghiêm Minh và ông ta rất thân quen, ông ấy nghe ta được giọng nói của Lý Đạt, đầu bên kia của video khẩn cầu ông ta, bọn họ có thể bỏ ra sinh mạng nhưng xin ông ta nhất định phải tha cho con gái. Lý Đạt cũng hứa với họ, Kiều Huy Dương cũng cảm thấy không cần ra tay với Trang Noãn Noãn, bởi vì Trang Nghiêm Minh tự sát, việc này sẽ không trở thành án hình sự, nếu giết thêm Trang Noãn Noãn vụ án này sẽ không thể thực hiện một cách hoàn hảo nữa. Bây giờ, trong tay Kiều Mộ Trạch có số kế toán, hoàn toàn có thể dựa vào đó chỉ ra tội danh năm đó Trang Nghiêm Minh lấy tiền công, mà tắt cả tài khoản tiền đen của Trang Nghiêm Minh lại là tài khoản của anh họ mới qua đời của Lý Đạt, cuối cùng số tiền đó trải qua máy công ty rỗng sớm đã biến mắt không còn dấu vết rồi.

 

Mà tất cả đều là Kiều Huy Dương ở đẳng sau hưởng lợi, nhưng mà tắt cả tội danh ở bên trên, lại tính lên người Lý Đạt.

 

Lúc này trong đầu Lý Đạt lo lắng nhất chính là con trai duy nhất của ông ta, ông ta giơ tay lấy điện thoại, gọi vào số của con trai.

 

“Alo! Ba…” Điện thoại đầu bên kia của Lý Đức mới nhận, liền bị người khác cướp mắt.

 

“Tiểu Đức, con làm sao vậy?” Lý Đạt vội vàng nói.

 

“Ba… cứu con! Cứu con…” Giọng hoảng sợ của Lý Đức ở bên kia truyền đến.

 

“Tiểu Đức, con làm sao vậy?” Lý Đạt vội vàng nói vào điện thoại, anh có một dự cảm vô cùng xấu.

 

Chính vào lúc này, một giọng đàn ông vừa lạnh lùng vừa thô vang lên: “Lý Đạt con trai mày trong tay tao, biết điều chút đừng làm ầm loạn lên.”

 

“Các người là ai2 Mau thả con tao ra.” Lý Đạt hét to, trong lòng ông ta vô cùng sợ hãi.

 

“Ông chủ Kiều đang ở đây, nói chuyện cùng ông ấy đi!”

 

Người đàn ông bên kia nói xong, liền nối máy với điện thoại khác.

 

“Kiều phó tổng, Kiều phó tổng là ngài sao?” Lý Đạt vội vàng hét lên.

 

Lúc này, một giọng nói vang lên: “Lý Đạt là tôi đây, con trai cậu bây giờ ở trong tay tôi, chuyện của chúng ta giấu không nồi nữa.”

 

“Không không không, Kiều phó tổng còn có cách mà, chúng ta vẫn còn đường sống.” Lý Đạt vội nói.

 

“Đúng, có thể cho tôi đường sống chính là cậu, cậu nên rõ ràng biết nên làm thế nào rồi đấy.” Giọng điệu của Kiều Huy Dương lạnh lẽo mà vô tình, đối với thuộc hạ đi theo ông ta hơn hai mươi năm, ông ta hoàn toàn có thể không nể tình mà đầy vào địa ngục.

 

Lúc này cả người Lý Đạt là mồ hôi lạnh, con trai là người mà ông ta còn quý hơn sinh mạng, ông ta thở nặng nề nói: *Tôi… tôi nên làm như thế nào?”

 

“Lúc Kiều Mộ Trạch vẫn chưa chuẩn bị xong, ngày mai cậu đến đồn cảnh sát tự thú, thừa nhận việc năm đó rút tiền công đều là do cậu làm, tất cả đều do cậu làm.” Kiều Huy Dương đêm tắt cả tội đều đẩy lên người anh.

 

“Như vậy tôi không còn mạng nữa…” Lý Đạt lầm bẩm nói, mồ hôi lạnh khắp trán của ông ta.

 

“Nhưng cậu có thể cứu được con trai cậu, tôi bảo đảm với cậu, sau khi làm xong việc này, con trai cậu sẽ sống bình an trên thế giới này, và báo cho cậu một tin tốt, bạn gái của con trai cậu đã có con rồi, cháu của cậu cũng sắp sinh tôi.”

 

“Cái gì? Cháu của tôi, tôi có cháu rồi?” Lý Đạt vẫn vô cùng kích động, giây tiếp theo ông ta liền cầu xin nói: “Kiều phó tổng, cầu xin ngài tha cho con trai tôi, tha cho chúng nó, tôi có thể giúp ngài làm bảo cứ chuyện gì, cho dù bảo tôi giúp ngài giết Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn tôi cũng đồng ý.”

 

“Không, tôi muốn cậu giúp tôi che chuyện năm đó, giúp tôi ngồi tù hoặc chết giúp tôi.” Chữ cuối cùng của Kiều Huy Dương cắn cực kì mạnh.

 

Cả người Lý Đạt ngồi trên ghê sofa, đầu của ông ta trống rỗng, ông ta nghĩ đến tất cả mấy năm này giúp Kiều Huy Dương làm, ông ta hồi hận rồi.

 

Nhưng có hối hận cũng muộn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc