TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Thiên Hạo cảm thấy có chút kỳ lạ nghiêng đầu nhìn cô, nhìn dáng vẻ cô ảo não bi thương như vậy, anh tự nhiên lại có chút lo lẳng, bởi vì một cô gái chỉ khi giấu tâm sự trong lòng mới có thể trở nên trầm mặc như vậy.

 

“Sao vậy?” Lam Thiên Hạo giả vờ thản nhiên hỏi.

 

Lam Sơ Niệm nghĩ một hồi, vẫn là chọn nói thật với anh: “Anh cả, em vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy một đoạn anh viết trong sách. Có phải anh đang yêu thầm cô gái nào không?”

 

Vừa nghe thấy lời này của cô, dưới ánh đèn mờ, sắc mặt của Lam Thiên Hạo đột nhiên mạnh mẽ thay đổi.

 

“Em không có việc gì lục lọi đồ của anh làm gì hả? “Lam Thiên Hạo chỉ có thể dùng giọng điệu chất vấn này để che đậy cảm xúc của mình.

 

“Anh cả, anh có cô gái mà mình thích rồi sao?” Lam Sơ Niệm dùng đôi mắt to tròn lóe sáng nhìn anh chăm chú.

 

Lam Thiên Hạo nhìn chằm chằm phía trước, môi mỏng nói: “UP Lam Sơ Niệm vẫn không khỏi hơi trợn tròn mắt, cô không ngờ anh cả lại thừa nhận đơn giản như vậy.

 

Lam Sơ Niệm lập tức cười hỏi: “Ò! Vậy anh theo đuổi được cô ấy chưa?”

 

Lam Thiên Hạo nghe cô vô tâm vô phế, dáng vẻ như không bị ảnh hưởng gì cả. Anh có chút tức giận nói: “Đương nhiên là theo đuổi được rồi.”

 

Lam Sơ Niệm phồng mà ra, có vẻ như những lo lắng của cô là dư thừa cả rồi.

 

“Vậy tại sao anh lại viết câu nói đó? Đó rõ ràng là ý nói anh đang yêu thầm người khác mà! Làm em nhằm tưởng rằng anh không theo đuổi được, em còn muốn giúp anh đây này.” Lam Sơ Niệm có chút oán giận nói.

 

Lam Thiên Hạo trực tiếp nghẹn lại, thật lâu không muốn nói chuyện.

 

“Còn em thì sao? Em đã có chàng trai mà mình thích chưa?”

 

Lam Thiên Hạo hỏi ngược lại cô. Anh hiếm khi hỏi cô những vấn đề riêng tư.

 

Lam Sơ Niệm là cô gái có gì thì đều viết rõ ngay trên mặt, cho nên anh liếc sơ qua cũng có thể nhìn thấu cô Lam Sơ Niệm rất thành thật lắc đầu: “Em chưa có!”

 

Tâm trạng của Lam Thiên Hạo không thể giải thích được lại trở nên vui vẻ: “Đi thôi! Anh mời em ăn một bữa hải sản.”

 

“Thật sao? Tuyệt quá, em đang đói lắm rồi đây này!”

 

Trong biệt thự của Kiều Mộ Trạch, sau bữa tối, Trang Noãn Noãn đang nghiên cứu phương án quảng cáo, cô hy vọng có thể hiểu rõ hơn ý nghĩa của phương án này. Cô lật sang mấy bộ ảnh mà buổi chiều chụp được, có chút kinh ngạc, với lối trang điểm khác, cô như biến thành một người khác vậy.

 

Cô rất mong chờ lần quay quảng cáo này, sau khi quay xong, cô muốn đi thăm bà ngoại, đến nhà chị em của bà ngoại chơi.

 

Lúc này, trong một gian phòng khác, Kiều Mộ Trạch đang ngồi trên ghế sô pha ngoài ban công, trong tay anh cầm một ly rượu, được đổ đầy một ly rượu mạnh. Lúc này tâm trạng anh thật sự không thể nào phát tiết ra được, cũng không thể nào hoà hoãn lại được.

 

Cảm giác này là cảm giác bất an, sự bất an vô cùng mạnh mẽ.

 

Tiếp xúc càng lâu với Trang Noãn Noãn, anh càng thấy sợ một ngày mình sẽ bị cô ghét bỏ.

 

Mà chuyện của ba, vì lí do riêng mà anh không ra tay điều tra.

 

Anh sợ phải tìm ra sự thật năm đó, sợ rằng phải đối mặt với sự thật đó.

 

Nếu ba anh thực sự có liên quan đến chuyện này, thì tất cả những gì anh có thể làm trong suốt quãng đời còn lại của mình là bù đắp lại tội lỗi của ba mình.

 

Trong nhà hàng hải sản cao cấp, thời gian thoắt đã 8h30 tối, mẹ Lam gọi vào điện thoại di động của Lam Thiên Hạo.

 

“Alo, mẹ.”

 

“Sơ Niệm có ở cùng con không?” Giọng nói của người mẹ Lam rõ ràng là rất căng thẳng.

 

“Có, con đang ăn tối cùng em ấy ở bên ngoài.”

 

“Ừm, ăn xong, nhớ đưa con bé về nhà sớm nghỉ ngơi. “

 

“Con biết rồi.” Lam Thiên Hạo cũng không muốn mẹ mình lo lắng.

 

Lam Sơ Niệm ngắng đầu hỏi: “Mẹ nói gì vậy anh?”

 

“Mẹ bảo em về nhà sớm một chút.”

 

“Anh cả, em có thể ở chỗ anh một đêm được không? Em thực sự thích cảnh đêm ở đó.” Lam Sơ Niệm nài nỉ hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc