TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Cô đành phải mở cánh cửa ra một nửa, ló nửa người ra trước cửa hỏi người đàn ông đang đứng bên ngoài: “Sao anh lại tới đây?”

 

Ôm Lệ Thâm nhìn cô chằm chằm, thấy dáng vẻ không muốn cho anh vào nhà của cô anh hừ nhẹ một tiếng, anh dùng chương 285: Người Đàn Ông Không Mời Mà Đén cánh tay dài đây hết cửa ra rồi bước vào tự nhiên.

 

Nhưng khi anh nhìn thấy trong phòng khách khắp nơi toàn là đồ ăn vặt thì đôi lông mày kiếm của anh lập tức nhíu chặt.

 

Tô Hi đóng cửa rồi đi vào, khi thấy người đàn ông này đứng bất động tại chỗ, cô cũng lén lút im lặng ngay lập tức. Đồ ăn vặt của cô đều bị anh nhìn thấy hết rồi.

 

Tô Hi lập tức theo sau anh chạy tới giữa đại sảnh, chìa tay ngăn anh lại: “Đây là nhà của tôi, tôi muốn làm gì đồ ăn vặt của tôi thì làm chứ, anh không được phép vứt đi.”

 

Ôn Lệ Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, anh muốn cười một tiếng, nhưng anh vẫn lạnh lùng nhìn cô: “Sao em không nói gì với tôi mà đã tự mình quay lại đây rồi!”

 

“Tôi… tôi quên mất.” Tô Hi chột dạ nói.Thật ra, cô đâu có quên, chỉ là cô không dám gọi cho anh.

 

Ôn Lệ Thâm còn có thể không nhìn ra được tâm tư của cô sao, anh hừ nhẹ: “Sao em không quên mua đồ ăn vặt?”

 

Tô Hi lập tức phồng má: “Sao muộn như vậy anh còn tới đây? Có chuyện quan trọng gì à?”

 

Ôn Lệ Thâm đưa tay kéo cà vạt, ngón tay mảnh khảnh kéo để lộ ra vẻ nam tính gợi cảm, sau khi cởi cà vạt, anh liền ném lên sofa của Tô Hi, nói: “Đêm nay tôi ngủ lại đây.”

 

Tô Hi lập tức tròn mắt: “Anh muốn ngủ trong nhà của tôi? Không được, chỗ tôi không có quần áo của anh, cũng không có chỗ cho anh ngủ đâu.”

 

“Sao lại không có chỗ? Tôi ngủ ở phòng ngủ chính, em ngủ ở phòng khách, quần áo tôi sẽ kêu trợ lý mang qua.” Ôn Lệ Thâm thật sự chả lấy gì làm lo lắng.

 

Tô Hi thấy anh thật sự sắp ngủ, cô lập tức lo lắng: “Không được, anh không được ngủ chỗ tôi.”

 

“Sao lại không? Lễ nào đêm nay có người đàn ông nào khác ngủ ở đây à?” Ôn Lệ Thâm nói xong, ngón tay mảnh khảnh cởi ba cúc áo sơ mi phía trên, tỏ vẻ ngái ngủ.

 

Tô Hi nghẹn ngào, người đàn ông này nghĩ đi đâu ấy. Cô chỉ cảm thấy anh ngủ ở nhà cô sẽ ảnh hưởng không tốt! Hơn nữa nhà cô không rộng rãi như nhà anh, ở đây tương đối nhỏ, làm gì cũng có thể nhìn thấy nhau, thật là ngại.

 

“Cho dù tôi không có bạn bè tới đây ngủ, anh cũng không thể ngủ chỗ tôi được.

 

Annie sáng mai sẽ qua đây.” Tô Hi chỉ có thể tìm một cái cớ.

 

“Không phải cô ấy đã biết quan hệ của chúng ta từ rất lâu rồi sao? Còn có chuyện gì phải giấu giếm?” Ôn Lệ Thâm không vừa ý, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý, ra lệnh lập tức mang cho anh một bộ quần áo tới đây.

 

Tô Hi nhìn anh chằm chằm, cô đã ở trong nhà anh nhiều ngày như vậy, cô thật sự không có lý do gì để đuổi anh đi.

 

“Được rồi! Anh muốn ngủ thì cứ ngủ đi.

 

Dù sao thì chỉ là ngủ thôi đấy. Đừng có mà lộn xộn.” Tô Hi đành phải đặt ra điều kiện trước, dù gì có đàn ông ở trong nhà cũng là một việc rất nguy hiểm.

 

Ôn Lệ Thâm đột nhiên tiên lên một bước, trịnh thượng nhìn cô: “Em nói không hy vọng, nhưng trong lòng em có hy vọng, đúng không? Phụ nữ ấy mà, nói không là có, có là không.”

 

Tô Hi ngắn người nhìn anh, người đàn ông này lấy đâu ra tự tin vậy?

 

“Anh nghĩ nhiều rồi, tôi không phải kiểu phụ nữ đó đâu.” Tô Hi nói xong, cầm một gói đồ ăn vặt, cuộn mình trên sofa, nhìn anh: “Anh ngủ trong phòng ngủ chính đi!

 

Tôi xem TV một lát, tôi sẽ đi ngủ sau.”

 

Ôn Lệ Thâm cũng đang đợi trợ lý mang quần áo đến, anh uễ oải ngồi ở bên cạnh, cùng cô xem phim.

 

Tô Hi lập tức căng thẳng, lúc Ôn Lệ Thâm ngồi xuống, cố ý ngồi rất gần cô, cô vô thức nhắc mông ra một khoảng.

 

Ôn Lệ Thâm nhìn chằm chằm vào động tác này của cô, trong lòng không khỏi tức giận, liền dùng cánh tay cường tráng kéo cả người cô vào lòng.

 

Tô Hi lập tức ngắng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Tôi đã nói không được động tay động chân rồi mà.”

 

“Đó là em cắm, tôi đã đồng ý đâu!”. Ôn Lệ Thâm nói xong, tiếp tục ôm cô.

 

Tô Hi giấy dụa, anh còn giữ chặt hơn, cô đành phải để mặc anh, không biết tại sao ở trước mặt người đàn ông này, bao nhiêu có chấp của cô sẽ lập tức trở thành thỏa hiệp, đó không phải là chuyện tốt.

 

Hai mươi phút sau, trợ lý của Ôn Lệ Thâm mang quần áo tới, Ôn Lệ Thâm đem quần áo vào, Tô Hi nhìn thấy đồ của anh đã được đem đến, liền nói với anh: “Anh đi tắm rồi đi ngủ sớm đi.”

 

Ôn Lệ Thâm mang quần áo của mình vào phòng ngủ chính của cô, có một phòng tắm và một bồn tắm. Phòng của Tô Hi rộng hơn 140 mét vuông. Bởi vì cô đã đem 1 gian phòng làm phòng để đồ, vì vậy, phòng của cô hơi nhỏ.

 

Ôn Lệ Thâm cao lớn, bước vào trong đó, không gian tựa như càng hẹp hơn.

 

Tô Hi nghe thấy tiếng anh bước vào phòng ngủ chính, cô khế thở dài, thế đấy, tối nay cô tưởng mình có thể tự do, rõ ràng là không.

Bình luận

Truyện đang đọc