TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Vâng!” Hướng Nguyệt cười ôm bó hoa, sau đó lấy đi một cái bình đặt cạnh bàn.

 

Sau một lúc, Hướng Nguyệt cắm vài cành hoa Baby và cắm một bông hoa Lily vào giữa và bê lại.

 

Kỷ An Tâm đang ký tài liệu, nhìn lên thấy mấy nhành hoa Baby trong bình hoa trên bàn, những bông hoa nhỏ nở rực rỡ và thơm ngát, màu trắng tinh khiết, trong sáng và đầy hy vọng.

 

Ý nghĩa của hoa Baby là khao khát tình yêu, ngụ ý người tặng hoa có ý gì khác…

 

Kỷ An Tâm rũ mắt xuống, như là cự tuyệt người đàn ông tặng hoa.

 

Những gì Hoắc Kỳ Ngang nói trước mặt cô đêm qua, anh thực sự muốn làm vậy sao?

 

Theo đuổi cô lần nữa? Kỷ An Tâm thực sự hơi sợ anh làm việc này, bởi vì hôm nay tâm trạng của cô thay đổi quá lớn.

 

Cô sợ cuộc sống hiện tại của mình sẽ đảo lộn vì sự xuất hiện của người đàn ông này, cô sợ người Hoắc gia đó rồi.

 

Sau khi có con gái, cô lo sợ rất nhiều, vì con gái là người cô muốn bảo vệ nhất.

 

Trong văn phòng phó tổng thống, tâm trạng của Hoắc Kỳ Ngang đang rất tốt, bởi vì cuối cùng anh cũng lấy lại được tự tin trước đây, anh không muốn lãng phí thời gian nữa, cũng không muốn mỗi ngày chỉ nhìn sau lưng cô.

 

Anh muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn cùng cô quay lại như trước kia, muốn ôm cô bắt cứ lúc nào, còn cả nụ cười rạng rỡ và quyền rũ của cô.

 

Kìm nén 5 năm, đương nhiên muốn có vẻ ngoài e thẹn và quyến rũ của cô.

 

Nhưng mà, anh hiện tại cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, trước tiên chỉ cần cô tha thứ. Sáng nay anh đã gửi hoa, không biết cô có vứt đi không, nhưng anh sẽ không từ bỏ.

 

Cho dù hôm nào cô cũng vứt hoa đi, nhưng có thể một ngày nào đó, cô sẽ không nỡ vứt bỏ.

 

Hoắc Kỳ Ngang lại đi công tác, lần này sẽ ở đó ba ngày, không thế đưa đón cháu trai, cũng không thể gặp cô.

 

Tuy nhiên,mỗi ngày đúng 8 giờ hoa lại được đưa tới trên bàn của Kỷ An Tâm, Hướng Nguyệt cũng đều ký nhận, Kỷ An Tâm luôn yêu cầu cô ấy gỡ hoa ra, hoặc là để phân phát cho cấp dưới của cô, hoặc cắm một vài bông hoa cho cô.

 

Màu sắc của hoa Baby thay đổi hàng ngày, khi là xanh lam, hồng, tím, xanh lục.

 

Kỷ An Tâm thích loài hoa này, không cần biết nó có màu gì, nhưng cô rất muốn người đã tặng hoa đừng tặng nữa.

 

Tiếc là mấy ngày nay cô tới trường của con đều không gặp anh, thỉnh thoảng lại gặp vệ sĩ của anh đi đón cháu trai.

 

Kỷ An Tâm tự nghĩ, hoa vẫn đưa đến hàng ngày, chắc người cũng không bị sao đâu.

 

Lời thề độc mà anh đã thề lần trước vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.

 

Trầm Duệ lại có thời gian để bên cạnh cô, anh nấu bữa tối cho cô hàng ngày, tận tâm nấu những món ăn mà cả cô và con gái yêu thích.

 

Trong lúc Trầm Duệ đang cắt rau, Kỷ An Tâm lại đi vào bếp, dựa vào cửa nhìn Trầm Duệ đang bận rộn, ánh mắt đầy áy náy.

 

“Trầm Duệ, anh nên lập kế hoạch cho bản thân, anh không còn trẻ nữa.” Kỷ An Tâm nói với anh.

 

Trầm Duệ ngừng cắt rau, ngẳng đầu, mím môi cười: “Em lại lo lắng cho anh sao?”

 

“Thật sự, anh không thể tiếp tục như thế này nữa, gia đình anh cũng lo lắng lắm.” Kỷ An Tâm thực sự cảm thấy thương và lo lắng cho anh.

 

“Không sao đâu, anh vẫn còn trẻ, có thể đợi thêm vài năm nữa.” Trầm Duệ không nghĩ gì nói xong liền cười: “Em nỡ lòng để cho anh đợi thêm mấy năm nữa sao?”

 

“Trầm Duệ, anh đừng như vậy, em nghiêm túc đấy.” Kỷ An Tâm thở dài.

 

“Anh cũng rất nghiêm túc.” Đôi mắt Trầm Duệ ánh lên vẻ thâm tình: “Cứ thế này cũng tốt.”

 

Kỷ An Tâm dựa vào khung cửa, cảm thấy bắt lực.

 

“Anh ta vẫn đến công ty tìm em chứ?” Trầm Duệ đột nhiên hỏi.

 

Kỷ An Tâm sửng sốt, lắc đầu: “Không có.”

 

“Lúc nãy khi em ở trong phòng làm việc, Hiểu Hiểu nói rằng một chú đẹp trai đến tìm em, em đã mắng người đó, là anh ta sao?” Trầm Duệ nhìn sang với ánh mắt sâu thẳm.

 

Khuôn mặt Kỷ An Tâm hơi thay đổi, con gái cô thích kể với anh mọi chuyện, kể cả về chuyện đó.

 

“Ừm!” Kỷ An Tâm gật đầu.

 

Bình luận

Truyện đang đọc