TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ôn Lương Diệu cúp điện thoại, nhớ lại tối hôm qua có một quảng trường nhỏ cạnh quảng trường.

 

Anh gọi điện thoại cho anh trai báo bọn họ dùng cơm trước, cũng nói chuyện Hình Nhất Nặc đi ra ngoài một mình để mọi người không phải lo lắng.

 

Bây giờ, Ôn Lương Diệu bước nhanh ra khỏi khách sạn, mười lăm phút sau, anh nhìn thấy Hình Nhất Nặc ngồi trên ghế đá ở quảng trường nhỏ.

 

Cô có vẻ không ổn lắm, ngồi đó, đờ đẫn, như thể ai đó đã chọc tức cô.

 

Thấy anh đi đến cô vội lau mặt, sờ lên hốc mắt sưng vù, không muốn anh nhìn thấy.

 

Ôn Lương Diệu thở phào nhẹ nhõm, có chút khí thế đứng ở trước mặt cô, ngưng trọng nhìn cô: “Sáng sớm em chạy ra ngoài làm gì?”

 

“Em… em đi ra ngoài tản bộ ạ.”

 

Hứa Nhất Nặc chột dạ nói bừa mắt cũng không dám nhìn anh.

 

Ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt xinh xắn có chút tái nhợt vì thiếu ngủ của cô, bởi vì làn da tái nhợt, trên mặt lộ ra một chút ửng đỏ.

 

Hốc mắt cô hơi đỏ và sưng.

 

“Mắt em bị sao vậy?”

 

“Trong mắt… dính cát.”

 

Nói xong cô giả vờ dụi dụi mắt.

 

Ôn Lương Diệu lập tức lo lắng ngồi xổm xuống, dịu dàng nói với cô: “Đừng làm rộn, để anh xem nào.”

 

Hình Nhất Nặc không nghĩ lung tung nhưng mà, bàn tay to lớn của người đàn ông cố định sau đầu cô, đợi cô không lắc đầu nữa thì anh nhẹ nhàng nâng đôi mắt đẹp của cô lên và nhìn vào đôi mắt trong veo và ngắn nước kia, hốc mắt đỏ đến đáng thương.

 

Trong hoàn cảnh như vậy, Ôn Lương Diệu buộc phải nghiêng người tiến gần lại hơn một chút. Hình Nhất Nặc vốn dĩ lúc này không muốn nhìn mặt anh nhưng bị anh chống đỡ như vậy cô chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đẹp trai ấy.

 

Tim cô loạn nhịp.

 

“Để anh thổi cho em.”

 

Ôn Lương Diệu nói xong liền thổi nhẹ, Hình Nhất Nặc chớp chớp đôi mắt, dưới ánh mặt trời con ngươi cô tựa như một viên cẩm thạch màu đen làm tâm Ôn Lương Diệu rung rinh, anh có chút hú hồn khiếp vía.

 

Hình Nhất Nặc không để ý rằng người đàn ông trước mặt mình đang thở gấp một chút, cũng không nhìn thấy sự kìm nén rung động nơi anh.

 

“Anh chỉ xem thôi.”

 

“Không cần xem, không sao cả.”

 

Hình Nhất Nặc không muốn trải nghiệm cảm giác tim bắn loạn kia nên cô cự tuyệt.

 

Đúng lúc này có một dì đi ngang qua, mắt của dì ấy không tốt lắm nhưng dì nhớ là ban nãy thấy Hình Nhất Nặc khóc.

 

“Á, cậu trai em gái cậu có phải bị người ta ăn hiếp không khi nãy tôi thấy cô bé khóc nức nở ở đây nè.”

 

Sau khi Hình Nhất Nặc nghe thấy lời của này mặt mày cô đỏ như gắc, cảm giác mình nói dối bị bóc trần ngay tại trận.

 

Ôn Lương Diệu nghe thấy thế bèn đánh ánh mắt lo lắng về phía cô gái, anh biết mắt dính cát là lời nói dối nhưng anh không giễu cợt cũng không có phản ứng gì lớn.

 

Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Em bị làm sao?

 

Trong lòng có chuyện gì buồn à?”

 

Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, cụp mắt xuống không nhìn anh.

 

“Ai chọc em khóc?”

 

Ôn Lương Diêu không khỏi thắt tim lại, ai có thể làm cho cô khóc? Hơn nữa, xem ra không phải là tổn thương bên ngoài mà là nội tâm bị tổn thương.

 

Với lại anh có một cảm giác đỉnh ninh rằng người làm cô đau lòng nhất định là một gã đàn ông. Là ai2 Trong lòng cô là ai có sức nặng như vậy?

 

“Không muốn nói.”

 

Hình Nhất Nặc cắn cắn môi, cảm thấy nói cũng chẳng có gì tốt đẹp.

 

“Em không muốn nói hay là không muốn cho anh biết?”

 

Hình Nhất Nặc vẫn còn là một cô nhóc, vẫn không thể giấu diễm được chuyện trong lòng. Cô không biết lấy đâu ra dũng khí ngắng đầu nhìn chằm chằm anh: “Tối qua rốt cuộc anh viết cái gì trên tắm bảng gỗ? Có phải anh viết tên người anh thích không?”

Bình luận

Truyện đang đọc