TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Người bảo mẫu này có thể là một người xấu? Bà ta có tình mang cô đi rồi ném cô vào đây?

 

Và nếu ba mẹ ruột của cô đã mắt đi cô, liệu giờ họ có còn đang tìm kiếm cô không?

 

Trong mắt Lam Sơ Niệm hiện lên quyết tâm, cô muốn tìm lại thân thế của mình, chỉ khi tìm được thân thé của mình thì cô và anh cả mới có thể tới với nhau dễ dàng hơn. Dù cô có thể ở bên anh bất chấp mọi thứ, nhưng họ sẽ phải đối diện với ánh mắt dị nghị của người khác, cô không muốn anh cả của mình bị người khác bàn tán. Chỉ khi cô thay đổi thân phận thì họ mới bên nhau một cách chính đáng được.

 

*Sơ Niệm, chúng ta về trước đi, anh sẽ cho người điều tra bảo mẫu năm đó, chỉ cần tên nào có chữ Quyên, chúng ta đều tới hỏi một lượt, chắc chắn sẽ tìm được ra ba mẹ ruột của em.”

 

Lam Thiên Hạo an ủi, đồng thời trong mắt lóe lên vẻ mong đợi, như lời viện trưởng nói, khi còn nhỏ cô mặc đồ giống như của gia đình giàu có, có thể thân phận thật sự không quá tầm thường.

 

Lam Sơ Niệm gật đầu, hiện tại chỉ có thể điều tra từ đây.

 

Lam Sơ Niệm nhìn lại những ngôi nhà vẫn đang xây một nửa, trông rất đổ nát, cô nói với Lam Thiên Hạo: “Em quyết định quyên góp một triệu và để họ xây một tòa nhà mới.”

 

Lam Thiên Hạo mím môi cười: “Để anh.”

 

Bởi vì ba mẹ đã nhận nuôi cô ở đây, bởi vì cô là người phụ nữ anh yêu nhất. Lam Sơ Niệm nép vào lòng anh, cảm động trước sự ân cần của anh, khi cả hai quay lại xe liền gọi điện thoại cho ông bà Lam, bà Lam cũng kẻ lại khi họ đưa Lam Sơ Niệm về, quần áo mặc trên người quả thực là vải rất tốt, nhưng đáng tiếc chỉ có quần áo, không có đồ vật nào khác có thể chứng minh thân phận của cô.

 

Bây giờ chỉ có thể xác định một điều, có thể Lam Sơ Niệm sinh ra trong một gia đình giàu có.

 

Lam Thiên Hạo đưa Lam Sơ Niệm về nhà, đồng thời cho.

 

trợ lý của mình lập tức kiểm tra tất cả các công ty giúp việc ở trung tâm thành phố hai mươi năm trước để xem còn lại bao nhiêu.

 

Tìm tên người bảo mẫu theo cách này tuy khả năng tìm ra rất mỏng manh nhưng đây cũng là cơ hội.

 

Lam Thiên Hạo sẽ không bao giờ từ bỏ dễ dàng, anh nhất định phải tìm ra người bảo mẫu năm đó, bắt cứ điều kiện gì, anh cũng sẽ khiến bà ta nói ra sự thật năm đó.

 

Anh linh cảm rằng ba mẹ ruột của Lam Sơ Niệm sẽ không bao giờ nỡ lòng bỏ đi một cô con gái đáng yêu như vậy, nếu có tiền thì sẽ không có chuyện không thể nuôi nồi. Có thể người bảo mẫu đã tự ý đưa Lam Sơ Niệm đi, cũng có thể là một hành động phạm tội.

 

Mấy ngày nay Kiều Mộ Trạch và Trang Noãn Noãn đã trở lại nơi mà trước kia cô đã cùng ba đi dạo qua, cảm xúc của Trang Noãn Noãn có chút u buồn, cô đang cố gắng tìm lại ký ức về ba, tưởng tượng xem mình có phải đã quên mắt chuyện gì quan trọng.

 

Vệ sĩ của Kiều Mộ Trạch luôn theo sát anh, đồng thời, trong lúc họ đang tìm kiếm, một chiếc xe chạy theo đằng xa cũng đang theo dõi.

 

Lý Đạt trong xe, sau khi bám theo nhiều ngày liên tục, ông ta xác nhận rằng Trang Noãn Noãn và Kiều Mộ Trạch đi cùng nhau chắc chắn là đang tìm lại sổ sổ sách trong tay ba cô. Ông ta gọi cho Kiều Huy Dương.

 

“Sao vậy?” Giọng Kiều Huy Dương truyền đến, giọng nói căng thẳng.

 

“Kiều phó tổng, mấy ngày nay Kiều Mộ Trạch đi cùng với với Trang Noãn Noãn, có lẽ là vì muốn cô ta tìm lại số sách đã mắt của ba cô ta.”

 

Ở đầu bên kia Kiều Huy Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cậu phải để ý bọn họ, nếu tìm được, bát kể giá nào cũng phỉa giành lầy.”

 

“Vâng! Tôi đang theo dõi sát sao, nhưng Kiều Mộ Trạch luôn mang theo vệ sĩ. Tôi không dám đến quá gần vì sợ bị phát hiện.”

 

“Lý Đạt, cậu phải nhớ cho rõ, nếu Trang Noãn Noãn tìm được cuốn sổ đó, chúng ta sẽ toi đời.” Kiều Huy Dương uy hiếp Lý Đạt.

 

“Vâng! Tôi nhất định sẽ giành lấy.” Lý Đạt nghe xong vội hứa.

 

Kiều Huy Dương cúp điện thoại, Lý Đạt thầm lau mồ hôi lạnh, nhìn hai người bước vào chỗ ở cũ của Trang Noãn Noãn cách đó không xa, lòng như một con dao nhắm ngang ngực, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm thẳng vào tim ông ta.

 

Trang Noãn Noãn một lần nữa quay trở lại nơi mà trước đây cô và ba đã ở, nơi đây đã rất cũ rồi, cho dù cô không sống ở đây thì cũng không nỡ bán đi, Trang Noãn Noãn mở cửa ra, đồ đạc bên trong chứa đầy những kỷ niệm.

 

Kiều Mộ Trạch nhìn căn nhà, những đồ trong nhà này, năm đó tuy Trang Nghiêm Minh là giám đốc của công ty nhưng dường như sống không được sung túc lắm, đồ đạc trong nhà ông đều đã cũ. Theo lý mà nói, Trang Nghiêm Minh không phải là người quá thiếu tiền! Có điều, khi cô còn nhỏ, ông đã sẵn sàng đầu tư phần lớn tiền của mình cho Trang Noãn Noãn, gửi cô đến các lớp học năng khiếu, lớp học thêm và lớp học đàn piano, những món tiền khó hình dung này, cũng là một dạng đầu tư.

 

Trang Noãn Noãn đưa tay chạm vào chiếc đàn piano điện tử đặt trên chiếc bàn nhỏ trước đây của cô, nó đã phủ đầy bụi, cô khẽ thỏ dài, ngắng đầu nhìn lên ngôi nhà này, kí ức về thời thơ ấu của cô ào về như nước.

 

Kiều Mộ Trạch đứng sau lưng cô, ánh mắt anh ánh lên vẻ đau khổ, nếu không phải vì tìm ra sự thật, trả công bằng cho ba mẹ cô, anh thực sự không muốn cô phải chịu dày.

 

vò như thế này, đời này chỉ cần anh bảo vệ cho cô là đủ.

Bình luận

Truyện đang đọc