TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Kiều Mộ Trạch hơi nhướng mắt: “Cho tôi ly cà phê.”

 

“Bây giờ sao?”

 

“Không, Kiều tổng, anh nên nghỉ ngơi đi. Anh không thể tiếp tục như thế này nữa, dù thân thẻ là sắt đá cũng không thể chịu đựng nổi!” Dương Lệ khuyên.

 

Cô nghĩ, liệu có phải có liên quan đến việc Trang Noãn Noãn khóc lóc rời phòng làm việc đêm qua không? Hai người họ đã cãi nhau sao?

 

“Cà phê.” Đôi môi mỏng của Kiều Mộ Trạch khẽ mở, nhưng có một sức mạnh không thể chống lại được.

 

Dương Lệ đành thở dài, xoay người đi pha cà phê cho anh.

 

Một lúc sau, Dương Lệ bưng ly cà phê đến trước mặt anh, nhìn đôi mắt đỏ hoe của anh, cô thật sự cảm thầy xót xa.

 

“Kiều tổng, có việc gì cần giao cho tôi làm không?” Dương Lệ hỏi.

 

Kiều Mộ Trạch mắt ánh lên, nghĩ tới Trang Noãn Noãn đang ở một mình, anh nói: “Cô đến nhà Trang Noãn Noãn thăm cô ấy.”

 

“Cần mua gì không?” Dương Lệ hỏi lại.

 

Kiều Mộ Trạch suy nghĩ một chút, nhẹ nói: “Mang bữa sáng tới!”

 

Dương Lệ gật đầu: “Được, tôi sẽ qua ngay.”

 

Lúc ấy cũng mới chỉ tám giò, Dương Lệ nhanh chóng đặt bữa sáng ở nhà hàng tầng dưới của công ty, lái xe về tiểu khu Trang Noãn Noãn ở.

 

Lúc này Trang Noãn Noãn đang đứng trên ban công, đầu đau như búa bổ, nhìn đường phố phía dưới từ tầng 28. Cô thật sự đã thoáng có suy nghĩ, nếu nhảy từ đây xuống thì mọi đau đớn có được giải quyết không?

 

Đây chỉ là suy nghĩ nhất thời, nhanh chóng bị cô ngăn lại, cô còn có bà ngoại, dù có tuyệt vọng cũng không thể bỏ bà ngoại ở trên đời, cô phải sống, phải ở bên người thân.

 

Đúng lúc này, cửa nhà Trang Noãn Noãn có tiếng gõ, cô sửng sốt, sau đó, cô đứng ở cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là bóng dáng của Dương Lệ. Cô hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn mở cửa.

 

Bên ngoài Dương Lệ đang xách bữa sáng, ánh mắt dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Trang tiểu thư, chào cô.”

 

“Trợ lý Dương, có chuyện gì sao?” Trang Noãn Noãn không mời cô vào mà hỏi qua cánh cửa.

 

Dương Lệ nhìn cô gái gầy gò hóc hác, cả người toát ra vẻ buồn bã, trong lòng không khỏi xót xa: “Trang tiểu thư, cô còn chưa ăn sáng đúng không!Tôi mang bữa sáng cho cô.

 

Trang Noãn Noãn sửng sót, nhìn bữa sáng cô ấy đang cầm, đây là cô ấy tự mang đến, hay là Kiều Mộ Trạch đã cho cô mang đến?

 

“Trợ lý Dương, không cần đâu, cảm ơn.” Trang Noãn Noãn vẫn không muốn nhận.

 

Dương Lệ mỉm cười: “Kiều tổng bảo tôi tới thăm cô, đồ ăn sáng này là tôi trên đường tới chợt nhớ ra nên mua. Để tôi mang vào cho cô được không? Đừng để lãng phí.”

 

Những lời của Dương Lệ, với sự dịu dàng và quan tâm, đã sưởi ấm trái tim của Trang Noãn Noãn, tránh người để cô ấy bước vào.

 

Dương Lệ đặt đồ ăn sáng xuống, tự lầm bẩm: “Hày! Khi tôi đến công ty lúc sáng, cứ nghĩ Kiều tổng đến trước tôi cơ!

 

Nhưng tôi thấy mắt anh ấy đỏ hoe rồi, tôi mới nghĩ, anh áy cả đêm hôm qua ở văn phòng mà không vê!”

 

Trang Noãn Noãn ánh mắt vẫn còn xeẹt qua một tia kinh ngạc, đêm qua anh cả đêm không ngủ sao?

 

“Mấy ngày nay Kiều tổng vì làm việc mà luôn dùng cà phê để tỉnh táo, tôi lo dạ dày anh ấy không chịu được nữa rồi, dù gì anh ấy cũng đâu phải mình đồng da sắt gì, suốt từ hôm qua tới giờ, anh ấy coi cà phê là bữa chính luôn rồi!”

 

Nói xong, Dương Lệ nhìn Trang Noãn Noãn: “Trang tiểu thư, nếu cô có thời gian, hãy thuyết phục anh ấy đi! Tôi không thể thuyết phục nỏi, tôi nghĩ giờ anh ấy vẫn đang ở’ trong văn phòng, e là anh ấy sẽ sụp đổ mắt.”

 

Trang Noãn Noãn trong mắt lộ ra sự lo lắng, nhưng vẻ mặt lại khá lạnh lùng: “Chuyện của anh ta, từ nay về sau không liên quan gì đến tôi.”

 

Dương Lệ nghe những lời này, lập tức nhận ra là có lẽ họ không chỉ đơn giản là tranh cãi bình thường.

 

“Trang tiểu thư, hãy chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé, Kiều tổng rất quan tâm đến cô, có điều, anh ấy lớn như: vậy rồi, nhưng lại không biết chăm chút cho bản thân, khi mới tiếp quản công ty, có lần vì phải tiếp khách mà bị xuất huyết dạ dày!” Dương Lệ lo lắng nói: “Nếu anh ấy cứ tiếp tục như vậy, lại không kiêng cà phê, tôi lo dạ dày của anh ấy lại bị tổn thương lần nữa mát.”

 

Sự lo lắng thoáng qua trong mắt Trang Noãn Noãn, nhưng cô cắn môi không nói.

 

Dương Lệ thấy vậy cũng không tiếp tục nữa, cười nói: “Trang tiểu thư, vậy tôi đi trước. Cô có só điện thoại của tôi, có việc gì, cô có thể gọi điện trực tiếp cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc