TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hoắc Kỳ Ngang bước ra khỏi phòng treo đồ, mặc quần áo chỉnh tề, cúi người hôn lên vành tai cô: “Em ngủ thêm một lúc đi, anh sẽ đưa con gái đi học.”

 

“Con bé vẫn chưa chịu dậy!” Kỷ An Tâm nhìn con gái.

 

Hoắc Kỳ Ngang ngồi ở mép giường, cúi đầu hôn lên má cô bé: “Hiểu Hiểu, chúng ta dậy nhé.”

 

Cô bé có chút không muốn thức dậy, lập tức bĩu môi, trở mình rồi ngủ tiếp.

 

Hoắc Kỳ Ngang lập tức đi tới, cúi xuống, lay nhẹ thân người nhỏ bé của cô bé: “Hiểu Hiểu, daddy đưa con đi học, được không? Chúng ta dậy đi nào?”

 

Nói xong anh liên tục hôn lên má nhỏ của cô bé.

 

Kỷ An Tâm nhìn người đàn ông này dỗ con gái mình thật kiên nhẫn, nếu là cô, thường sẽ đánh thức cô bé dậy, mặc quần áo cho cô bé rồi bế đi.

 

Cô bé bị râu của anh cọ phải, cuối cùng cũng không ngủ được nữa, cô bé ôm mặt “Daddy, cho con ngủ thêm một lúc nhé!”

 

“Không còn nhiều thời gian nữa rồi, daddy cùng con đi đánh răng rửa mặt, rồi chúng ta cùng nhau tới trường. “

 

Cô bé suy nghĩ một hồi: “Con muốn daddy thay quần áo cho con.”

 

Hoắc Kỳ Ngang mỉm cười nhấc thân thể nhỏ nhắn của cô bé xuống giường, cầm quần áo đã chuẩn bị sẵn mặc vào cho cô, cô bé nhỏ giọng nói với Kỷ An Tâm: “Mami, chân mẹ chưa khỏi, mẹ cứ nghỉ ngơi ở nhà nhé!”

 

“Được rồi, mẹ sẽ không đưa con đi học, nhưng sẽ đón con vào buổi chiều.”

 

“Vâng ạ!”

 

Hoắc Kỳ Ngang đã chuẩn bị xong xuôi cho cô bé rồi đưa cô bé đi, Kỷ An Tâm mới yên tâm ngủ tiếp, lúc sau xe của Hướng Nguyệt đến cửa, Kỷ An Tâm đã tới công ty.

 

Một lúc sau, Hoắc Kỳ Ngang gọi điện đến, hỏi han chuyện ăn sáng của cô.

 

Trong toà nhà tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang đến văn phòng của Hiên Viên Thần, đề nghị việc xin nghỉ phép.

 

Hiên Viên Thần đã hứa với anh từ trước, anh cho Hoắc Kỳ Ngang hai tháng nghỉ lễ, sau hai tháng quay lại làm việc.

 

Hoắc Kỳ Ngang cũng vui vẻ chấp nhận, bởi vì sau đó, anh muốn có thời gian cho người phụ nữ và con gái của mình.

 

Chân Kỷ An Tâm đã có thể đi bộ, chỉ cần không cần chạy nhảy, không thực hiện vận động kịch liệt, không đi giày cao gót, đi bộ không thành vần đề.

 

Kỷ An Tâm bắt đầu thu dọn cục diện rối rắm ở công ty, buổi chiều cô cũng có một cuộc họp không thể không có mặt, Hoắc Kỳ Ngang để cô yên tâm làm việc, không cần lo lắng chuyện con gái, bởi anh sẽ giải quyết chyện này.

 

Cuộc họp của Kỷ An Tâm kết thúc lúc 6 rưỡi chiều, cô cố gắng lái xe về nhà, khi về đến cửa, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn từ phòng khách bay ra.

 

Kỷ An Tâm đầy cửa xuống xe, bước vào phòng khách của biệt thự đã nhìn thấy con gái ngồi trên tắm đệm hình SpongeBob, tay cầm chuỗi hạt ngồi nghịch, khi nhìn thấy cô đi vào, con bé cười nói: “Mami, con làm cho mẹ một chiếc vòng tay! Đây là quà con tặng mẹ.”

 

Kỷ An Tâm lập tức ngồi xỗm xuống, ôm cái đầu nhỏ của con gái hôn xuống: “Thật sao? Con làm cho mẹ à?”

 

“Dạ! Mami yên tâm, con làm cho mẹ một chiếc vòng đẹp lắm đó!”

 

“Được! Cảm ơn bảo bối của mẹ.”

 

Nói xong, Kỷ An Tâm lại hôn lên cái đầu nhỏ nhắn kia, cô đứng dậy, thấy người đàn ông mặc tạp dề, đeo găng tay cách nhiệt đang mang một nồi canh ra, cười ôn nhu với cô: “Em về rồi à, nghỉ ngơi trước đi, còn hai món nữa chưa xong.”

 

= Nói xong, Hoắc Kỳ Ngang vào bếp, tiếp tục bận rộn, Kỷ An Tâm thấy lòng mình đầy ấm áp.

 

Cô tới cửa phòng bếp, nhìn bóng người đàn ông đang nghiêm túc đảo thức ăn, đột nhiên cô có một loại xúc động, đi tới, ôm lưng người đàn ông, dán mặt vào lưng anh, an tâm cảm nhận nhiệt độ của anh. Hôm nay một chút chủ động của cô đối với anh mà nói mang ý nghĩa hơn hết thảy, mọi thứ anh làm đều đáng giá, đều có ý nghĩa.

 

“Ngồi xuống đi, thức ăn sắp xong rồi, ở đây khói dầu, em không nên ngửi.” Hoắc Kỳ Ngang trầm thấp nói với cô.

 

Kỷ An Tâm vẫn ôm lấy eo anh, nói với bóng lưng ấy: “Anh chịu được thì em cũng chịu được.”

 

Hoắc Kỳ Ngang nghiêng đầu cười, anh không ôm cô vì hai tay còn đang dính nước, anh chỉ dùng môi mỏng hôn lên trán cô, nói nhỏ bên tai: ‘Chờ đến buổi tối Hiểu Hiểu ngủ rồi lại hôn cũng không muộn.”

 

Gương mặt xinh đẹp của Kỷ An Tâm đỏ lên, cô giận dỗi trừng anh: “Không có nhanh như thế đâu.”

 

Bình luận

Truyện đang đọc