TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Trong thang máy, Đường Tư Vũ nhìn con số dừng lại cuối cùng của thang máy, đầu óc cô hơi nỗ tung, là tầng 25, nhà của Mộ Phi ở tầng 25.

 

Vừa rồi anh ta đi đậu xe, chẳng lẽ vừa rồi anh ta đi qua đó? Anh ta nhìn thấy rồi?

 

Cuối cùng Đường Tư Vũ cũng nhận ra, Hình Liệt Hàn cố tình làm vậy!

 

Cô quay đầu, nghiên răng nghiền lợi nhìn người đàn ông đang có tâm trạng tốt: “Anh có ý đúng không?”

 

Hình Liệt Hàn không ngờ lại bị cô phá hiện, anh nheo mắt nói: “Ai bảo em đêm nay đi cùng anh ta mà không cho tôi đ cùng. Đây là hình phạt dành cho em.”

 

“Anh dựa vào đâu mà đòi trừng phạt tôi Tôi lại không phải cái gì của anh cả.

 

Đường Tư Vũ cảm thấy suy nghĩ củ: người đàn ông này thật sự rất kỳ quái.

 

Hình Liệt Hàn cắn môi mỏng, nở nụ cườ ám áp: “Em là mẹ của con trai tôi, thâr phận này vẫn chưa đủ thân mật sao/ Điều này có nghĩa là cơ thể chúng ta đi tiếp xúc ở một khoảng cách thân mật.”

 

Sau khi nói xong, một tay của anh nắm chặt, tay kia giơ ngón trỏ lên, cắm vàc giữa không trung vài cái.

 

Đường Tư Vũ mặt đỏ bừng: “Biến thái.”

 

Cửa thang máy mở ra, cô bước nhanh về phía trước.

 

Phía sau, Hình Liệt Hàn cũng đi theo.

 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cảm thấy rất thú vị: “Đường Tư Vũ, em thành thật thừa nhận đi, anh là người đàn ông đầu tiên của em phải không?”

 

Đường Tư Vũ không muốn để ý tới anh, người này chỉ là một tên đầu chứa đầy chuyện đồi bại.

 

“Đêm đó là lần đầu tiên của em, đồng thời cũng là nụ hôn đầu tiên của em, đúng không!” Hình Liệt Hàn thận trọng dò hỏi.

 

Đường Tư Vũ khịt mũi: “Không phải nụ hôn đầu!”

 

Phía sau, Hình Liệt Hàn nghe cô nói xong lời này, sắc mặt lập tức tối sầm lại. Không phải là nụ hôn đầu sao? Cô ấy đã trao nụ hôn đầu cho ai? Chết tiệt, là Mộ Phi?

 

Thang máy kêu một tiếng, Đường Tư Vũ bước ra ngoài trước, Hình Liệt Hàn cũng đi theo sau. Khi cô mở cửa ra, một cánh tay lớn đẩy cửa ra, Hình Liệt Hàn cũng muốn đi vào trong nhà cô.

 

Đường Tư Vũ phát hiện hành động này của anh, quay đầu nói: “Anh trở về phòng của chính mình đi.”

 

Hình Liệt Hàn lập tức chen chân vào vô cùng bá đạo: “Đi từ đâu vào mà chẳng giống nhau?”

 

“Không giống nhau.”

 

“Trong mắt tôi đều giống nhau cả. Dù sao đêm nay chúng ta cũng ngủ chung giường, từ nhà em hay nhà tôi đi vào không giống nhau sao?”

 

“Ai ngủ cùng với anh?” Đường Tư Vũ kêu lên.

 

“Là ai hứa sẽ ngủ với tôi trong vòng một tháng? Chẳng phải là em sao? Bây giờ em muốn nuốt lời đúng không?” Hình Liệt Hàn khoanh tay nhìn cô lạnh lùng.

 

Đường Tư Vũ giờ mới nghĩ tới, con trai không có ở nhà, điều này đồng nghĩa với việc cô và anh phải ngủ chung giường.

 

“Anh…. anh cố ý đưa con trai về nhà anh đúng không! Tối nay tôi không ngủ với anh.” Trong đầu Đường Tư Vũ lập tức sáng lên đèn cảnh báo nguy hiểm, ngủ với người đàn ông này quá không an toàn.

 

Hình Liệt Hàn nhàn hạ nhìn cô: “Em không giữ chữ tín.”

 

“Đúng vậy, tôi không giữ chữ tín đó.”

 

Đường Tư Vũ định giở trò vô liêm sỉ.

 

“Được rồi! Vậy lệnh phong sát Kỳ Lương, chỉ cần một cuộc gọi của tôi thôi là xong.”

 

Hình Liệt Hàn lạnh mặt nói, đưa tay với lấy điện thoại di động, tựa như định rút điện thoại ra gọi ngay lập tức phong sát Kỳ Lương thêm lần nữa.

 

Đường Tư Vũ vội vàng xông tới giật điện thoại di động của anh: “Không được gọi!”

 

“Chỉ cần em giữ đúng lời hứa của chúng ta, tôi tất nhiên cũng sẽ giữ lời.” Hình Liệt Hàn ép cô vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

 

Đường Tư Vũ nhíu lông mày, chuyện gì thế này? Dường như kể từ khi gặp người đàn ông này, cô đã bị anh dắt mũi.

 

“Được! Vậy thì anh hứa với tôi là không được chạm vào tôi đêm nay! Nếu anh dám hôn tôi một lần nữa, anh sẽ biết tay tôi.” Đường Tư Vũ khit mũi, người đàn ông này không được chạm vào cô.

 

“Ngủ chung thì rất khó không xảy ra va chạm thân thể.” Hình Liệt Hàn khẽ cau mày.

 

“Không được!” Đường Tư Vũ nói chắc như đỉnh đóng cột, không thể để anh vượt qua ranh giới.

 

“Ngủ chung thì rất khó không xảy ra va chạm thân thể.” Hình Liệt Hàn khẽ cau mày.

Bình luận

Truyện đang đọc