TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Mộ Phi bước tới siết chặt tay cô: “Tư Vũ, em cứ phải coi anh như người ngoài vậy sao? Bạn bè giúp đỡ nhau em cũng từ chối à2″ Đường Tư Vũ lập tức rút tay về và lùi lại phía sau một bước: “Anh đừng như vậy.”

 

“Vậy thì em ngồi xe anh về đi! Anh hứa đến cổng sẽ để em xuống xe, mọi người sẽ không nhìn thấy em đi cùng anh.” Mộ Phi nói.

 

Đường Tư Vũ cũng không muốn quay lại nhìn mặt Khưu Lâm, ga ra ở trong nhà chỉ có xe của cha, xe của Khưu Lâm, hai xe của Đường Y Y có cho cô cũng không thèm mượn. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi! Cảm ơn anh.”

 

Đường Tư Vũ ngồi lên xe của Mộ Phi, anh lập tức lái xe trở về hướng căn hộ. Trên đường đi, ánh mắt anh dịu dàng liếc qua Đường Tư Vũ ngồi bên cạnh vài lần. Trên xe còn giữ đĩa bài hát mà họ đã từng nghe, còn có cả nội thất trong xe mà cô đã đi chọn cùng anh.

 

Đường Tư Vũ cảm thấy hơi hối hận khi đã ngồi lên xe của anh ta.

 

“Em còn nhớ món đồ trang trí xe hơi này không? Em đã thích nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy anh đã mua nói! Anh rất thích nó, và anh luôn giữ nó cho tới bây giờ.

 

“Đồ vật cũ như vậy, anh hoàn toàn có thể vứt bỏ.” Đường Tư Vũ lãnh đạm nói.

 

“Sao anh nỡ vứt đi được?” Mộ Phi cười khổ: “Anh muốn lưu giữ khoảng thời gian chúng ta từng hạnh phúc bên nhaul Cho dù chỉ là một đồ vật thì đối với anh nó vẫn có ý nghĩa rất lớn.”

 

Đường Tư Vũ cắn môi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô không muốn nghe anh nhắc đến chuyện này nữa. Mộ Phi thấy cô khó chịu thì không nói gì thêm, chỉ im lặng lái xe.

 

Hình gia, buổi tối Hình Liệt Hàn sẽ đưa cậu nhóc đến đây ăn cơm.

 

Ngày mai Hình Nhất Phàm sẽ ra nước ngoài.

 

Cậu nhóc muốn ở với chú nhỏ đêm cuối cùng nên lúc ăn cơm, cậu nhóc định ở lại.

 

Hình Liệt Hàn thấy con trai vui vẻ mà quyết định ở lại như vậy, anh đương nhiên cũng rất vui.

 

“Daddy, daddy mau về nhà đi! Mami một mình ở nhà sẽ sợ tối, daddy phải về bảo vệ mami nha!” Cậu nhóc liên tục thúc giục Hình Liệt Hàn trở về nhà.

 

Hình Liệt Hàn nghĩ giờ này người phụ nữ ấy chắc cũng đã về rồi nên anh vẫy tay với cậu nhóc: “Được rồi! Vậy daddy về đây, ngày mai ông nội sẽ đưa con đi học.”

 

“Dạ!” Cậu nhóc gật đầu lia lịa.

 

Hình Liệt Hàn lên chiếc xe thể thao màu đen của mình và lái đi. Vừa ra khỏi biệt thự Hình gia, tốc độ của chiếc xe ngay lập tức tăng vọt, mất hút trong màn: đêm, nhanh như một vong hồn.

 

Trên đường đưa Đường Tư Vũ trở về, Mộ Phi thực sự hy vọng đoạn đường này có thể kéo dài vô tận để anh có thể ở bên cô mãi mãi, hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

 

Cho dù cô không nói lời nào, nhưng chỉ cần cô ngồi bên cạnh anh, trong lòng anh cũng rất vui vẻ. Vì vậy tốc độ lái xe của anh rất chậm, dù gặp phải xe băng qua đường anh cũng không cảm thấy khó chịu chút nào mà còn vui vẻ dừng lại đợi những chiếc xe đó đi qua.

 

Đường Tư Vũ đã nhận ra anh cố tình giảm tốc độ, nhưng cô cũng ngại nói, dù sao cũng là ngồi trên xe của anh ta, mà cô cũng chẳng phải gấp gáp gì mấy chục phút đồng hồ này.

 

“Tư Vũ, anh thấy bữa tối em không ăn gì nhiều, em có muốn ăn thêm gì không?”

 

Mộ Phi hỏi cô.

 

“Không cần, tôi muốn về nhà! Con trai tôi đang đợi ở nhà.” Đường Tư Vũ lắc đầu, mặc dù còn chưa ăn no nhưng cô muốn về nhà tự nấu mì hơn!

 

Mộ Phi không còn cách nào khác đành phải từ bỏ, lúc này bọn họ chỉ còn cách nhà có mười phút. Từ một hướng khác, chiếc xe thể thao màu đen của Hình Liệt Hàn phi nhanh như một cơn gió về nhà, câu nói của con trai đặc biệt khiến anh lo lắng.

 

Cô sợ bóng đêm.

 

Cả tầng này chỉ có một mình cô, chắc chắn cô ta sẽ rất sợ hãi!

 

Nhưng mà cô vẫn chưa gọi cho anh, chắc là cô vẫn chưa về đến nhà. Anh muốn về nhà đợi cô trước.

 

Tối nay chắc chắn sẽ là một buổi tối lãng mạn vì con trai không có ở nhà! Và anh có thể tận dụng điều kiện lần trước để cùng cô ngủ chung một giường. Nghĩ đến đây, cả người anh nóng như lửa đốt, dường như có điều gì đó rất đáng mừng đang đợi anh.

 

Anh không tin khi anh lột trần nằm bên cạnh cô, cô sẽ không nảy sinh phản ứng sinh lí. Anh tin tưởng tuyệt đối vào cơ thể của mình.

 

Xe của Mộ Phi từ cổng tiểu khu lái vào bên trong. Tiếp đó, ở đường bên kia có một chiếc xe thể thao màu đen cũng tiến vào, tiếng phanh xe tạo ra âm thanh đỉnh tai nhức óc như đang lướt trên chốn không người.

 

Mộ Phi đậu xe ở một bên, nhưng anh định đưa Đường Tư Vũ vào trong. Khi chiếc xe thể thao màu đen của Hình Liệt Hàn di chuyển đến gần xe của Mộ Phi thì Hình Liệt Hàn ở trên xe đã nhận ra rồi. Mộ Phi thường lái một chiếc Rolls Royce màu đen, còn có một chiếc xe thể thao màu trắng.

 

Mà chiếc xe màu đen ở phía trước lại là của anh ta, hơn nữa xe của anh ta đang đứng chắn ở trên đường, vừa hay chặn được xe của anh. Anh đang định không khách sáo giục anh ta một tiếng bảo anh ta tránh ra, vừa định ấn còi xe thì nhìn thấy cửa ghế phụ được mở ra.

 

Anh lập tức dừng động tác, tiếp theo liền nhìn thấy Đường Tư Vũ ăn mặc thanh nhã bước ra từ ghế phụ. Sau khi cô xuống còn cầm theo túi xách, cúi người nói với Mộ Phi điều gì đó, sau đó Mộ Phi khởi động xe lái rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc