TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Ánh mắt Diệp Giai Mị nhanh chóng xoay qua chỗ khác, thì thấy Bạch Hạ cùng một thanh niên cao lớn đẹp trai bước ra, xem bộ dạng hai người đôi diện nhau, còn giống như là cặp tình nhân.

 

Bạch Hạ ngắng đầu nhìn về phía người phụ nữ đứng ở cửa, cô hơi trừng mắt nhìn, không ngờ là Diệp Giai Mị vậy mà thật sự chạy tới đây.

 

*ÒI Đi ra ngoài à?” Diệp Giai Mị thấy có người ngoài ở đây, bà ta lập tức mỉm cười, giả bộ giống mẹ kế tốt của Bạch Hạ.

 

Bạch Hạ thấy bà ta, tâm tình lập tức u ám, cô có chút bối rồi nói với Hình Nhất Phàm bên cạnh: “Anh đi về trước đi!”

 

Hình Nhất Phàm đã điều tra bối cảnh gia thế của cô, nhìn người phụ nữ này hẳn là mẹ kế của cô, người phụ nữ này mặt ngoài thì nhiệt tình, kì thực nụ cười giả tạo, làm bộ làm tịch.

 

“Được rồi! Tôi sẽ về thẳng nhà, có chuyện gì bắt cứ lúc nào hãy gọi cho tôi.” Hình Nhất Phàm có chút không yên tâm khi cô và người phụ nữ này một chỗ, liền ra ám hiệu một câu.

 

Bạch Hạ cũng đã hiểu, cô nở nụ cười: “Được! Tôi biết rồi.”

 

Ánh mắt Diệp Giai Mị dán vào đàn ông cao lớn tuần tú đứng bên cạnh Bạch Hạ, tuy là bà ta đã ngoài bốn mươi, nhưng nhìn thấy người đàn ông anh tuần còn trẻ như vậy, vẫn là không khỏi muốn ngắm nhìn thêm máy lần nữa.

 

Trong lòng bắt đầu có chút đố kị với Bạch Hạ, cô hiện tại trẻ đẹp, lại khiến cho người đàn ông đẹp trai như vậy thích cô, cuộc sống như thé, bà ta lại không có.

 

Diệp Giai Mị nhìn Hình Nhất Phàm mở cửa bên cạnh đi vào, bà không khỏi ngắn ra, là hàng xóm sống bên cạnh sao?

 

Bạch Hạ cau mày không khách khí hỏi bà ta: “Bà tới làm gì? Tôi không phải kêu bà đừng đến sao?”

 

Diệp Giai Mị không nhịn được nhiếc môi cười: “Nếu như ba con bảo dì đến đây, thì đương nhiên là dì phải đến rồi.”

 

Bạch Hạ vẫn không muốn mời bà ta vào, cô có chút chán ghét nói: “Bà đi đi! Tôi sẽ nói lại với ba tôi.”

 

“Bạch Hạ, chúng ta là người 1 nhà, có đạo lý nào mà con lại để người mẹ kế này ở ngoài cửa không hả?” Diệp Giai Mị đúng là muốn vào xem xem bên trong như thế nào.

 

Bạch Hạ tức giận cắn môi nói: “Rốt cuộc thì bà muốn làm gì? Bà đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi.” Diệp Giai Mị nói với cô: “Con chỉ cần mở cửa để dì nhìn qua xem thôi, rồi dì sẽ đi.”

 

Bạch Hạ liền nhìn thấu suy nghĩ của bà ta, Diệp Giai Mị chẳng qua chỉ là muốn đến xem cô đang trải qua cuộc sống như thế nào mà thôi.

 

Bạch Hạ cũng không muốn dây dưa với bà ta nữa, cô nhắn dấu vân tay, mở cửa, nói với bà ta: “Bà muốn xem thì xem đi”

 

Diệp Giai Mị cất bước đi vào, trang trí phòng của Bạch Hạ theo kiểu hiện đại đơn giản, cũng không hoành tráng, chỉ là vô cùng ấm áp dễ chịu.

 

Diệp Giai Mị đi xem qua từng phòng, trong lòng cũng thở nhẹ một hơi, cũng may Bạch Hạ không mua đồ gia dụng đắt tiền gì, chỉ là những vật trang trí bình thường.

 

Bạch Hạ đứng ở cửa, sau khi Diệp Giai Mị khoanh tay nhìn ngắm 1 vòng, cô liền mở cửa, nói với bà ta: “Bây giò, bà có thể đi rồi chứ?”

 

Diệp Giai Mị dù sao vẫn là gừng càng già càng cay, bà ta nhìn biểu tình tức giận của Bạch Hạ, liền ngồi trên ghé sofa: “Sao nào? Con hy vọng sau khi dì đi, thì con có thể thoải mái hẹn hò với thằng nhóc nhà bên hả?”

 

Bạch Hạ tức giận đến trừng mắt: “Bà… bà nói bậy bạ gì vậy?”

 

“Không nghĩ đến nha, con có khuôn mặt trong sáng ngoan ngoãn như vậy, nhưng lại không ngờ, mới chuyển đến mấy ngày mà thôi! Đã quen thân với thằng nhóc nhà bên kia như vậy rồi, đúng là người không có mẹ dạy có khác, không biết liêm sỉ.” Diệp Giai Mị lên tiếng châm chọc khiêu khích.

 

Bạch Hạ nghe xong, sắc mặt tức giận đến trắng bệch, cô giận dữ nói: “Bà còn có mặt mũi nhắc đến mẹ tôi à, mẹ tôi làm sao lại ra đi, trong lòng bà hiểu rõ.”

 

Diệp Giai Mị làm ra vẻ mặt không biết gì cả nói: “Mẹ cô rời đi như thế nào, sao mà tôi biết được chứ! Tôi chỉ nghe ba cô nói, bà ta nghĩ không thông, nhảy xuống sông thôi.”

 

“Đó cũng là bởi vì bà ở sau lưng giở thủ đoạn ép mẹ tôi.”

 

Bạch Hạ tức giận chỉ thẳng về phía bà ta.

 

Diệp Giai Mị đột nhiên cười vô cùng đắc ý: “Vậy nều muốn trách, thì chỉ có thể trách năng lực chịu đựng của mẹ cô quá yếu mà thôi, loại chuyện nhỏ này cũng đáng để đi chết sao, cô nhìn tôi xem, không phải tôi cũng đã vượt qua được rồi hay sao? Ai bảo ba cô vừa có tiền vừa phong lưu chứ?”

 

“Bà im mồm đi.” Bạch Hạ tức giận toàn thân run rầy, đây là lần đầu tiên cô và Diệp Giai Mị nhắc đến chuyện của mẹ, nhưng người phụ nữ này một chút hối cải cũng không có, còn đắc ý như vậy.

 

Bạch Hạ trẻ tuổi, đến cùng cũng không phải là đối thủ của người vừa có kinh nghiệm ăn nói vừa có nội tâm mạnh mẽ như Diệp Giai Mi.

 

Bình luận

Truyện đang đọc