TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bà Lam ngắn ra, nhìn chồng, bà Lam gật đầu nói: “Nói cho Sơ Niệm đi.”

 

“Ba mẹ nhận con ở trong cô nhỉ viện. Bởi vì mẹ sinh hai đứa con trai, không thể sinh thêm một đứa con nữa. Mẹ và ba con đều muốn một đứa con gái nên mới nhận con ở trong cô nhỉ viện. Còn về ba mẹ đẻ của con, ba mẹ không điều tra.”

 

Nội tâm Lam Sơ Niệm không khỏi chua xót, sinh ra cô đã bị bỏ vào cô nhi viện, ba mẹ đẻ của cô rốt cuộc đi đâu?

 

“Đừng lo, con à, con chính là con của ba mẹ, đòi này đều như vậy.” Bà Lam thấy cô khóc, đưa tay lau cho cô.

 

Lam Sơ Niệm cắn môi, gật đầu: “Vâng, cảm ơn ba mẹ, đời này con sẽ bâu bạn với hai người.”

 

Tập đoàn họ Lam, trợ lý Lam Thiên Hạo. cằm ipad vội vàng đi tới gõ cửa phòng Lam Thiên Hạo.

 

Lam Thiên Hạo còn chưa bảo anh ta vào, anh ta đã đẩy cửa đi vào: “Lam tổng, anh mau xem cái này đi.”

 

Lam Thiên Hạo đưa tay nhận lấy ipad, nhìn tin tức trên đó, bài báo tiết lộ thân thế của Lam Sơ Niệm, còn nói cô là con dâu nuôi từ nhỏ của Lam gia, điều này anh thực sự: tức giận.

 

“Là người nào tuồn ra?” Sắc mặt Lam Thiên Hạo âm trầm khó coi, người anh muốn bảo vệ nhất, lại bị người khác dùng cách thế này tổn hại.

 

“Bây giờ tôi sẽ lập tức đi tra, để những người đó gỡ tin này xuống.”

 

*Lập tức đi điều tra cho tôi, loại tin tức rác rưởi này, đối phương nhát định phải cho tôi một câu trả lời.” Lam Thiên Hạo nắm chặt quả đấm, hận không thể đè kẻ tung tin này ra đánh cho một trận.

 

Lam Thiên Hạo cầm điện thoại lên, gọi cho Lam Sơ Niệm, thời khắc này Lam Sơ Niệm đã về phòng.

 

*Alo, anh cả!” Âm thanh Lam Sơ Niệm truyền tới.

 

*Sơ Niệm, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lên mạng.” Âm thanh Lam Thiên Hạo có vài phần nóng nảy.

 

Lam Sơ Niệm đã hiểu, cô nghĩ, có phải anh cả không muốn cô nhìn những tin tức đó không?

 

“Anh cả, anh không muốn cho em xem những tin tức trên mạng đúng không! Em xem rồi.”

 

Lam Thiên Hạo ảo não, chuyện này đúng là không cách nào ngăn lại được.

 

*Xem rồi cũng đừng để bụng, em cứ làm như không thấy.”

 

Lam Thiên Hạo trầm thấp an ủi.

 

“Anh, em thấy chuyện này truyền thông không thể nào tra ra được, em nghĩ nhát định có người ở phía sau mượn chuyện bôi nhọ chúng ta.” Trong lòng Lam Sơ Niệm cũng chua xót, cô không kết oán với ai, là ai lại muốn hại cô chứ?

 

“Em yên tâm, anh sẽ tra ra.” Lam Thiên Hạo dịu dàng an ủi.

 

“Anh, em đã nói chuyện với ba mẹ, ba mẹ nói họ nhận em từ cô nhi viện, em… em buồn lắm, sao ba mẹ em lại không cần em.” Lam Sơ Niệm rơi vào ưu tư, hôm nay cô có chút yếu ớt, cô yêu thế giới này như vậy, sao người sinh cô ra lại không muốn cô cơ chứ.

 

Nghe tiếng khóc bị đè nén ở bên kia, tim Lam Thiên Hạo như bị siết lại, anh muốn biết bao giờ phút này được về nhà, ôm lấy cô vào lòng, an ủi cô.

 

“Sơ Niệm, đừng khóc, anh sẽ ở bên em cả đời này, không bao giờ bỏ em lại.” Âm thanh Lam Thiên Hạo đẩy kiên định.

 

Bên kia, Lam Sơ Niệm thút thít hai tiếng, cô bi thương, lại bật cười thành tiếng: “Được, em không khóc. Còn có mọi người thương em mài”

 

“Buổi tối chờ anh về.”

 

“Không… anh, chúng ta nói rõ trước được không? Khi ở nhà, em không muốn để ba mẹ biết chúng ta đã ở bên nhau, em sợ ba mẹ không chịu nỏi, ba mẹ lớn tuổi rồi, em sợ ba mẹ sẽ sợ.” Lam Sơ Niệm cũng rất lo lắng chuyện này.

 

Lam Thiên Hạo cười khẽ: “Được, anh đồng ý với em.”

 

Lam Thiên Hạo an ủi thêm vài câu, trợ lý của anh tới, tra ra được khởi nguồn của tin tức này từ nick của một công ty truyền thông, đã lầy được số điện thoại của công ty này.

 

Lam Thiên Hạo cắn răng, gọi cho số điện thoại này.

 

“Alo! Xin chào!” Bên kia vang lên giọng người đàn ông trung niên.

 

“Tôi là Lam Thiên Hạo, cho các người một giờ, lập tức gỡ bài liên quan đến em gái tôi, nếu không làm theo, tôi sẽ cho các người đẹp mặt.” Âm thanh Lam Thiên Hạo đầy sự uy hiếp.

 

Giọng nam bên kia ngắn ra, ông ta không hề nghĩ tin tức này lại dẫn Lam Thiên Hạo đích thân tới.

 

*ÀI Chuyện này chúng tôi không còn cách nào khác!” Tin tức này sau khi đưa lên thu hút một lượng xem đáng kẻ, hơn nữa, ratting trang của họ cũng lên gắp nhiều lần.

Bình luận

Truyện đang đọc