TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hình Nhất Phàm nắm tay Bạch Hạ đi về phía chiếc xe thể thao của mình. Trợ lý của Bạch Thế Trạch bước tới hỏi: “Bạch tổng, bây giờ ngài muốn đi chưa ạ?”

 

Bạch Thế Trạch nhìn về phía sau, Diệp Giai Mị đang cầm theo túi xách, vẻ mặt phờ phạc đi đến, trong mắt ông không còn chút tình cảm nào như thể ông đang nhìn một người xa lạ vậy.

 

Diệp Giai Mị bỗng như phát điên, xông đến, chỉ vào Bạch Thế Trạch mắng chửi: “Bạch Thế Trạch, ông quá nhẫn tâm, tôi hận ông, tôi sẽ hận ông cả đời này.”

 

Trợ lý của Bạch Thế Trạch lập tức ngăn bà ta lại, không để cho Diệp Giai Mị làm Bạch Thế Trạch bị thương, Bạch Thế Trạch lạnh nhạt nói: “Tôi và bà vốn là vợ chồng với nhau, hiện tại kết cục này đều là một tay bà tạo nên mà thôi!”

 

“Được, cho dù bọn nhỏ không phải là con của ông, nhưng dù sao bọn chúng cũng gọi ông là ba hơn mười mấy năm, ông đành lòng nhẫn tâm như vậy sao, ông bảo con tôi phải sống thế nào đây?” Diệp Giai Mị nghiến răng nghiền lợi nói.

 

Bạch Thế Trạch đợi bà ta ra chính là để nói chuyện này với bà ta.

 

“Tuy rằng hai đứa nhỏ không phải là con ruột của tôi, nhưng má năm nay, tôi đối xử với chúng như thế nào thì tự bà biết cả.” Bạch Thế Trạch không hồi hận khi đối xử tốt với hai đứa trẻ này, bởi vì trẻ con là vô tội.

 

“Hừ! Đó còn không phải là do ông tưởng bọn chúng là con ruột của ông hay sao? Nếu ông sớm biết bọn chúng không phải là con đẻ của mình, ông vẫn đối xử tốt với bọn chúng sao?” Diệp Giai Mị cưỡng từ đoạt lý nói.

 

Bạch Thế Trạch không muốn đôi co thêm với bà ta về những chuyện vô bổ này nữa, ông bình tĩnh nói: “Chi phí học hành của Oánh Oánh, tôi sẽ bảo trường học cho con bé tiếp tục học, tôi sẽ trả học phí cho con bé đến lúc nó đủ 18 tuổi, thậm chí tôi sẽ để lại cho con bé một khoản tiền để học đại học. Số tiền này, tôi sẽ bảo trợ lý của tôi đi làm, sẽ không để nó qua tay bà. “

 

“Ông…” Diệp Giai Mị không nói nên lời, bà ta muốn nói bà ta không hiếm lạ gì số tiền này, cũng không cần ông ta thương hại, nhưng bà ta phát hiện mình không thể nói thành lời. Cho dù bà ta không vì mình, thì cũng nên vì con gái mà giữ lại một con đường.

 

“Đây là do Bạch tổng của chúng tôi quá độ lương, bà không nhận cũng được.” Trợ lý của Bạch Thế Trạch nói.

 

Diệp Giai Mị chưa hề nói từ chối, bà ta đồng ý nói: “Được!

 

Vậy ông nhớ nói được làm được đấy, néu không làm được thì đừng nói.”

 

Bạch Thế Trạch quay đầu lại nói: “Đây là chút tình cảm cuối cùng của tôi dành cho ba mẹ con bà, tôi nhất định là nói được làm được. “

 

Dút lời, Bạch Thế Trạch bước về phía xe của mình, Diệp Giai Mị nhìn theo xe của ông rời đi. Trời đã sập tối, đứng trước cổng toà án, Diệp Giai Mị lúc này mới phát hiện ra, không có Bạch Thế Trạch để dựa vào, cuộc sống của bà ta khó khăn trùng trùng.

 

Đến việc đi lại cũng trở nên vô cùng khó khăn, làm gì giống như lúc bà ta làm Bạch phu nhân, có xe, tài xé riêng đưa đón cơ chứ?

 

Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm quay trở lại căn hộ của bọn họ, tâm bệnh của Bạch Hạ dường như đã biến mắt, cuối cùng, Diệp Giai Mị cũng không còn liên quan gì đến ba cô nữa, từ nay về sau, cô cũng không bao giờ phải gặp lại người đàn bà đó nữa..

 

Loại cảm giác này thật vui vẻ và thoải mái.

 

“Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu lên kế hoạch cho đám cưới chúng mình được rồi.” Hình Nhất Phàm thấp giọng nói.

 

Bạch Hạ gật đầu: “Ừm! Chúng ta còn một tháng rưỡi, có thể lên kế hoạch kĩ càng một chút, nhưng mà, em không hiểu rõ máy cái này lắm.”

 

Hình Nhất Phàm nhếch môi khẽ cười: “Chỉ cần thuê chuyên gia tổ chức đám cưới hàng đầu là được! Em chỉ cần nói cho họ biết yêu cầu của em, còn lại họ sẽ làm mọi thứ cho em.”

 

Bạch Hạ ừm một tiếng, lười biếng dựa vào chỗ ngồi: “Thế thì em không cần nghĩ gì cả, cứ yên tâm kết hôn với anh là được!”

 

“Nếu không thì sao chứ? Em còn muốn gì nữa?” Hình Nhất Phàm tò mò hỏi.

 

Bạch Hạ suy nghĩ một chút lắc đầu: “Chỉ muốn kết hôn với anh thôi.”

 

Hình Nhất Phàm thoả mãn nhìn cô, lúc dừng lại ở đèn giao thông, anh vươn cánh tay dài sang xoa nhẹ đầu cô.

 

Bạch Hạ xáu hổ nói: “Anh đừng xoa nữa! Sẽ bị chụp lại đây.

 

“Chụp gì chứ? Anh chỉ sờ đầu em thôi, có phải sờ những chỗ không nên sờ đâu.” Nói xong, anh cố tình liếc nhìn về nơi không nên sờ đến của cô.

 

Bạch Tiểu Kiều đỏ ửng mặt, thẹn quá hoá giận, cười nói: “Anh nghiêm túc một chút coi.”

 

Hình Nhất Phàm sao có thể nghiêm túc hơn được chứ, anh không khỏi dựa vào gần cô hơn: “Hôm nay chắc là ngày thứ bảy rồi! Ngày mai là ngày thứ tám…”

Bình luận

Truyện đang đọc