TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Bùi Nguyệt Hoàng nói với anh.

 

Lam Thiên Thần kéo ghế phụ của cô ngồi vào, xe cô tiếng vào gara.

 

“Tại sao em không trả lời cuộc gọi của tôi? Tối nay em đi hẹn hò với ai vậy?”

 

Lam Thiên Thần trực tiếp hỏi.

 

“Cậu gọi cho tôi sao?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng có chút giật mình hỏi lại.

 

“Em không biết?”

 

Lam Thiên Thần nheo mắt, anh đã gọi ít nhất 6 cuộc, nhưng cô không trả lời một cuộc nào.

 

Bùi Nguyệt Hoàng cầm túi xách từ ghế sau ra, lấy điện .

 

thoại ra xem, đều là điện thoại của anh, cô không khỏi mỉm cười: “Thực xin lỗi! Lúc tôi đến thăm ông nội, tôi đã treo máy, để im lặng không muốn làm phiền. Muốn để ông nghỉ ngơi.”

 

Nghe lời giải thích này, sự không hài lòng trong mắt Lam Thiên Thần biến mắt.

 

“Cả đêm đều ở nhà em à?”

 

*Ừ! Về nhà tôi ăn cơm.”

 

Sau khi nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng hỏi anh: “Cậu ăn tối chưa?”

 

Cô hơi lo lắng không biết anh có đợi cô không?

 

“Ăn rồi.”

 

Lam Thiên Thần đáp.

 

“Có muốn vào nhà tôi ngồi không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngỏ lời mời.

 

Lam Thiên Thần tự nhiên đắc ý: “Được.”

 

Hai người bước vào đại sảnh nhà cô, Bùi Nguyệt Hoàng mệt mỏi đi dép lê, bước đên tủ lạnh, lây nước ra và đưa cho anh một bai.

 

“Quá mệt mỏi!”

 

Bùi Nguyệt Hoàng dựa vào ghế sofa, như thể cô không muốn cử động nữa.

 

Lam Thiên Thần không khỏi đau khổ nhìn cô: “Mỗi ngày em đều mệt như vậy sao?”

 

Nhắc mới nhớ, kiểu mệt mỏi này là thói quen hàng ngày của cô, mỗi khi ở công ty cô có thể sảng khoái, nhưng về đến nhà, cô mệt đến mức chỉ muốn tìm một chỗ để nằm.

 

“Ứm! Gân như vậy! Dù sao những năm này, tôi cũng quen rồi.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng uống nước, trang điểm vẫn rất thanh tú nhưng ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi.

 

Lam Thiên Thần thực sự cảm thấy đau khổ, anh muốn san sẻ gánh nặng cho cô nhưng biết rằng mình chưa có tư cách này.

 

Lam Thiên Thần không quấy rầy cô nghỉ ngơi, quay về, Bùi Nguyệt Hoàng nằm trên giường, nghĩ đã muộn như vậy còn đợi ở cửa nhà, cô không khỏi cong môi cười, tro0ng ngực như ấm áp.

 

Lúc rạng sáng, trong phòng ngủ của Hình Nhất Phàm, anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy người phụ nữ trên giường đang ngủ thoải mái kia, rõ ràng ban nãy ngoan ngoãn ngủ một bên, nhưng vào lúc này cô đã nằm ngang ra, hai chân thon thả thản nhiên đặt trên chiếc chăn bông đã được cô cuộn lại thành một quả bóng.

 

Hình Nhất Phàm không nhịn được cười nhưng cố chịu đựng, không nhịn được đưa tay cằm lấy điện thoại bên hông lén ghi lại cảnh này, bởi vì nó rất đáng yêu.

 

Chiếc giường siêu to khổng lồ của Hình Nhất Phàm, nhưng cuối cùng anh chỉ có thể nằm nghiêng từ một bên, hai tay ôm gối nhìn cô gái đang say ngủ. Ngọn đèn tường : màu vàng dịu tạo nên một quằầng sáng mờ trên chóp mũi xinh xắn của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thật mềm mại và quyền rũ.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi ôm mặt chống đỡ một bên, .

 

anh cũng không ngủ, cứ an tĩnh đánh giá cô, phảng phát như muốn in hằn từng đường nét của cô vào tâm trí mình vậy.

 

Hình Nhất Phàm cũng khó hiểu, anh đã vô cảm với phụ nữ bao nhiêu năm rồi, vậy tại sao lại rơi vào tay cô.

Bình luận

Truyện đang đọc