TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Mùi sơn chỉ tỏa ra từ người cô khiến tâm Hình Nhất Phàm có chút loạn. Không biết là do tác dụng của rượu hay do mị lực của cô gái này, khiến thân thể anh có chút nóng lên.

 

“Hình Nhất Phàm, anh có thể đứng thẳng dậy không?

 

Đừng đè lên người tôi!” Bạch Hạ nghiêng đầu kháng nghị, sớm biết thế này sẽ không để anh uống rượu.

 

Lại không hề biết gương mặt đẹp trai đang chôn trong vai cô của Hình Nhất Phàm đang đắc ý cười. Rốt cục cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Bạch Hạ lập tức ôm lấy thắt lưng anh, mang anh ra ngoài, cố hết sức đỡ anh đi đến cửa, vươn tay mở cửa nhà anh.

 

Bạch Hạ dìu anh đi vào.

 

Đóng cử xong, Đóa Đóa liền từ trong chạy ra, Bạch Hạ lúc này chỉ có thể an ủi một câu: “Đóa Đóa, đợi một lát sẽ ôm con, mẹ dìu anh ấy về phòng đã.”

 

“Meo…” Đóa Đóa cũng không sốt ruột, chính là ngoan ngoãn ngồi xuống, có chút kì quái nhìn đôi chủ nhân.

 

Bạch Hạ thở khó khăn hít thở, cô đỡ một người đàn ông thân cao mét 85, thật sự mệt muốn chết.

 

“Hình Nhất Phàm, nhanh lên giường của anh đi, chút nữa anh ngoan ngoãn ngủ một giác.” Bạch Hạ thỏ hỗn hền nói.

 

Đứng bên giường lớn của Hình Nhát Phàm, Bạch Hạ đang nghĩ làm thế nào đẻ đặt anh lên giường.

 

Thình lình một cỗ lực đè áp xuống, mà cô đang quay lưng về phía giường lập tức đứng không vững.

 

“A…” Bạch Hạ thét lên một tiếng kinh hãi, mà Hình Nhất Phàm tự nhiên cũng bị cô kéo xuống.

 

Đầu Bạch Hạ ngã lên giường mềm mại một giây sau, thân thể rắn chắc cũng người đàn ông cũng ngã xuống.

 

Bạch Hạ vội vàng thở gấp, nhắm chặt mắt, hé ra liền thấy gương mặt người đàn ông đang rất gần cô.

 

Tuần nhan của Hình Nhất Phàm lúc này nhiễm đỏ, vẻ say rượu mê người, ánh mắt thâm thúy có chút mê mang, không thể không nói, đối mặt với một gương mặt đẹp trai như vậy, người phụ nữ nào cũng phải khuynh đảo.

 

Bạch Hạ thở phì phò, cũng nghe được mùi rượu trên người anh, cô thế nhưng lại không thấy khó ngửi, còn giống như một hơi thở tinh khiết thơm ngọt.

 

Bạch Hạ còn cảm thầy một loại nguy hiểm, đến từ ánh mắt của người đàn ông này.

 

“Cái đó… Hình Nhất Phàm, anh đè lên tôi rồi.” Bạch Hạ không khỏi thay đổi sắc mặt, thử nhắc nhở anh.

 

Hình Nhất Phàm chớp chớp mắt: “Tôi khó chịu! Để tôi nằm một chút.”

 

“Anh khó chịu ở đâu?” Bạch Hạ không phản ứng, ngược lại hỏi anh chỗ nào không thoải mái.

 

Hình Nhất Phàm lại cười gian tà: “Cô nói đi?”

 

Đầu Bạch Hạ lập tức “ong” một tiếng, gương mặt liền đỏ đến mang tai: “Anh anh… Hình Nhất Phàm, anh đừng mượn rượu đùa giỡn lưu manh” “

 

“Đùa rồi sẽ thế nào?” Hình Nhất Phàm lúc này cũng toát ra một loại tà khí khác xa với bộ mặt cao lãnh cấm dục thường ngày.

 

Xem ra, người đàn ông nào cũng sẽ có một mặt như vậy, chỉ cần gặp được người mình thích, nhất định sẽ trêu chọc.

 

“Anh… Hình Nhất Phàm, anh đừng làm loạn, say thì nhanh ngủ đi.” Bạch Hạ giãy dụa muốn thoát ra, tuy Hình Nhất Phàm tuấn tú mê người, nhưng mà cô cũng không phải người tùy tiện.

 

Lại nói, quan hệ của hai người cũng không đến bước này.

 

Bạch Hạ vặn vẹo cơ thể muốn thoát khỏi người đàn ông, nhưng cô không nghĩ đến hậu quả, cô là vậy chỉ là kích thích lên sự khó chịu trong người anh. Phút chốc, Hình Nhất Phàm trầm giọng cảnh cáo: “Đừng động nữa.”

 

Bạch Hạ lập tức không dám động, cô nâng đôi mắt như thủy tỉnh trong suốt nhìn anh: “Vậy anh mau đứng lên.”

 

Hình Nhất Phàm đột nhiên câu môi cười: “Cho tôi lợi ích rồi nói.”

 

Lợi ích? Bạch Hạ không biết cái gì là cho anh lợi ích, cô cắn đôi môi đỏ mọng: “Anh rốt cục muốn thế nào?”

 

Ánh mắt Hình Nhát Phàm không khỏi dừng trên đôi môi đỏ mọng của cô, hơi thở kia mê người, làm hô hấp anh khẽ dừng. Anh khàn giọng nói: “Muốn hôn eml”

 

Bạch Hạ trừng lớn mắt, không còn phản ứng lại nữa, đôi môi đã bị anh chặn lại.

 

Hôn, có chút lửa nóng đánh úp lại. Hình Nhất Phàm tuy rằng chưa từng có bạn gái, nhưng anh học cái gì cũng nhanh, không gì làm khó được anh, ngay cả chuyện hôn này anh cũng vô sự tự thông, không cần học cũng đã kinh nghiệm thành thục.

Bình luận

Truyện đang đọc