TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Cô ta chỉ có thể thầm nghĩ, ngày sau còn dài, nói không chừng Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ mới trong giai đoạn còn nồng nhiệt ban đầu, rồi cô ta sẽ tìm được cơ hội khiến Hình Nhất Phàm thích mình.

 

Bạch Hạ trông cũng rất đẹp, nhưng gia cảnh của cô có thực sự xứng với gia đình Hình Nhất Phàm không?

 

Đến tám giờ, cả bốn người đều không ăn được nữa, Hình Nhất Phàm có ý muốn đi, Lam Thiên Thần cũng muốn về nhà, tay của Bạch Hạ đã bị Hình Nhất Phàm nắm chặt, vừa đến sảnh thì Hình Nhất Phàm đột ngột dừng lại.

 

Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu đang đi phía sau, lập tức nhìn sang, trong khi Bạch Hạ đang khó hiểu, họ nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh đang ngồi xổm xuống dưới chân cô.

 

Bạch Hạ giật mình cúi đầu xuống, mới nhận ra dây đôi giày nhỏ màu trắng đã bị tuột.

 

Trong đại sảnh vẫn còn rất nhiều người dùng bữa, nhưng Hình Nhất Phàm vẫn cứ ngồi xuống, cẩn thận buộc dây giày cho cô.

 

Hành động này khiến Lam Thiên Thần và Diệp Tiêu ở phía sau ngạc nhiên, Diệp Tiêu không chỉ mỗi ngạc nhiên, cô ta ghen tị đỏ mắt, thân phận cao quý như Hình Nhất Phàm lại buộc dây giày cho Bạch Hạ ở trước bao nhiêu người thế này.

 

Khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Hạ cũng ửng hồng, cô ngại ngùng nhìn xuống Hình Nhất Phàm đang thắt dây giày cho mình.

 

Sau khi thắt xong, tay của Hình Nhất Phàm tự nhiên khoác vai cô, đưa cô ra khỏi sảnh.

 

Phía sau, Lam Thiên Thần nhìn Diệp Tiêu, nhưng lại thấy Diệp Tiêu đang cắn đôi môi đỏ mọng của mình, rõ ràng là ghen tị và hận thù, có vẻ như bữa tối nay anh đã nhằm khi mời họ.

 

Khi đến bãi đậu xe, Hình Nhất Phàm chỉ chào Lam Thiên Thần: “Chúng mình trước đây.”

 

Nói xong, anh cũng không thèm nhìn Diệp Tiêu, cùng Bạch Hạ đi về phía xe của mình.

 

Lam Thiên Thần nói với Diệp Tiêu: “Đi thôi! Ai về nhà nấy.”

 

“Thiên Thần, anh nói thật đi, giữa em và Bạch Hạ ai đẹp hơn?” Diệp Tiêu cắn môi, không cam tâm mà hỏi Lam Thiên Thân.

 

Lam Thiên Thần nheo mắt: “Đối với Nhất Phàm, điều thu hút cậu ấy không chỉ là vẻ ngoài xinh đẹp, Tiêu Tiêu, anh khuyên em một câu, buông đi! Nhất Phàm và em không có khả năng.”

 

Nói xong, Lam Thiên Thần đi về phía xe của mình.

 

Nhưng Diệp Tiêu nhìn chiếc xe của Hình Nhát Phàm lái đi từ phía bên kia, cô ta nghiến răng, cũng không che giấu cảm xúc của mình, đêm nay cô ta rất tức giận, giậm chân: “Em sẽ không bỏ cuộc!”

 

Xe của Lam Thiên Thần cũng lái đi, Diệp Tiêu tức giận đi về phía xe của mình.

 

Trong xe của Hình Nhất Phàm, Bạch Hạ nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng người lái xe, tim thắt lại, Hình Nhất Phàm có chút lo lắng nhìn cô vài lần.

 

“Em có cần anh giải thích gì không?” Hình Nhất Phàm trầm giọng hỏi.

 

Bạch Hạ cười nhìn qua: “Vậy anh muốn giải thích điều gì?”

 

“Nếu em có gì muốn biết thì cứ hỏi anh, anh sẽ không bao giờ giấu em.” Hình Nhất Phàm lo lắng rằng cô sẽ suy nghĩ lung tung.

 

Bạch Hạ lúc trước có chút buôn bực, nhưng bây giờ tâm trạng cô đã vô cùng tốt.

 

“Không có!” Bạch Hạ mím môi, cười nhìn màn đêm ngoài cửa số.

 

Diệp Tiêu thích Hình Nhất Phàm, cô biết, nhưng Hình Nhất Phàm không thích cô ta, cô cũng biết. Vì vậy, không có gì để hỏi.

 

Đôi môi mỏng của Hình Nhất Phàm cũng nhoẻn cười, người phụ nữ này tin tưởng anh đến vậy sao?

 

“Vẫn còn sớm, chúng ta đi trung tâm thương mại, tối nay em thích thứ gì, anh sẽ mua cho em.” Hình Nhất Phàm đột nhiên trẻ con muốn thực hiện câu nói trên bàn ăn.

 

Anh muốn cho cô biết rằng anh nói được thì sẽ làm được.

 

Bạch Hạ cũng nghe ra, cười thành tiếng: “Không cần.”

 

“Anh muốn mua cho em.” Hình Nhất Phàm kiên quyết nói.

 

Bạch Hạ còn có chút nói không lại anh: “Em thật sự không cần mà!”

 

“Mua đồng hồ, mua túi, mua mọi thứ em thích.” Hình Nhất Phàm có một sự có chấp, anh thể hiện việc yêu một người là sẵn sàng chỉ tiền cho cô ấy.

 

Bạch Hạ ở bên cạnh cười bắt lực: “Hình Nhất Phàm, anh cho rằng em yêu anh là vì yêu tiền của anh sao? Vậy anh cho rằng em yêu tiền của anh hơn con người anh, anh sẽ rất vui vẻ đúng không?”

Bình luận

Truyện đang đọc