TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Hạng Kình Hạo ngồi đối diện có hơi giật mình nhìn cô gái trước mặt, có chút buồn cười, đây có lẽ là cô gái chân thực nhất mà anh gặp!

 

Tưởng Hân Vy cũng rất thích ăn đồ ngọt, là một nhà hàng chuyên làm những món ăn tỉnh tế, trang trí trên đĩa rất là đẹp, nhưng phần ăn thì thực sự ít, có bốn phần đồ ngọt đi kèm, nhưng nhìn lại chỉ giống như là hai miếng.

 

Hạng Kình Hạo nhìn tất cả đồ ngọt của cô đều bị tiêu diệt, anh tốt bụng đưa của mình cho cô: “Tôi không đói, cho em đấy!”

 

Ánh mắt Tưởng Hân Vy bỗng dưng sáng lên, cười hỏi: “Thật? Anh không ăn hả?”

 

“Tôi không thích đồ ngọt.” Hạng Kình Hạo tự nhiên trả lời.

 

“Buỏi trưa hôm nay tôi chỉ ăn một miếng bánh mì, đói chết mất.” Nói xong, cô cầm một cái đĩa nhỏ đến: “Vậy tôi không khách khí đâu đáy.”

 

Hạng Kình Hạo đặt dĩa xuống, cầm ly rượu vang lên nhấp môi uống, nhìn cô gái trước mặt, lúc nghiêm túc ăn, lông mi như cánh bướm của cô nhấp nháy nhấp nháy, trông rất đáng yêu.

 

Liền ngay cả dáng vẻ lúc nhai của cô, cũng khiến cho cổ họng anh có chút khô.

 

Sau khi Tưởng Hân Vy ăn xong, cô mới phát hiện, bít tết của anh mới chỉ ăn được một nửa, mà tất cả đồ ngọt trên bàn đều bị cô ăn hết, thế mà tắt cả bít tết với mỳ ý của cô đều đã được ăn hết.

 

Là một cô gái, đối với trường hợp như thế này, cũng không khỏi có chút ngại ngùng.

 

Nhưng mà, Tưởng Hân Vy là một người khá là thực tế, cô sẽ không chơi những trò có làm ra vẻ kia.

 

“Còn nói mời anh ăn cơm, bây giờ một mình tôi lại ăn hết rồi, ngại quá.” Tưởng Hân Vy nói xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, tám rưỡi, cô nên trở về khách sạn.

 

Hạng Kình Hạo thấy cô muốn rời đi, anh liền gọi nhân viên phục vụ nói: “Tính tiền.”

 

Tưởng Hân Vy liền lấy ví tiền ra, cô chỉ sợ Hạng Kình Hạo sẽ giành trả tiền, nhân viên phục vụ cầm hóa đơn đến, Tưởng Hân Vy vội nói: “Để tôi trả.”

 

Nói xong, cô nhìn qua giá tiền, đếm tiền rồi để trên mặt bàn.

 

Nhân viên phục vụ cầm lấy tiền đi làm thanh toán rồi trả lại tiền thừa, Tưởng Hân Vy cầm lấy túi xách nói với anh: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi!”

 

Hạng Kinh Hạo đứng dậy, đi cùng cô ra cửa chính của nhà hàng, Tưởng Hân Vy nói với anh: “Hạng tiên sinh, néu như anh không còn chuyện gì nữa, thì tôi bắt xe về khách sạn đây!”

 

“Tôi tiên em.” Hạng Kình Hạo cũng không yên tâm để cô bắt xe, bởi vì tối nay cô ăn mặc rất là bắt mắt.

 

Liền bởi vì cô là em họ của Hình Liệt Hàn, anh cũng có nghĩa vụ bảo vệ sự an toàn của cô.

 

“Cảm ơn!” Tưởng Hân Vy cảm kích cười nói, cô không giỏi nói chuyện với đàn ông, tối nay coi như là phát huy vượt trội rồi.

 

Ngồi vào trong xe Hạng Kình Hạo, dọc theo đường đi là có thể trở về khách sạn, Tưởng Hân Vy chuẩn bị mở cửa xe đi xuống, Hạng Kình Hạo có chút buồn cười gọi cô lại: “Em còn chưa nói cho tôi biết, công ty đang chèn éo các em tên là gì nữa mài”

 

Tưởng Hân Vy cũng ý thức được chuyện quan trọng này, cười nói: “Đúng rồi ha! Chút nữa tôi gửi tin nhắn cho anh được không?”

 

“Có thể!” Hạng Kình Hạo nói xong, trong lời nói có ý: “Buồi tối ngày mai tôi vẫn ở đây.”

 

Ý này, có nghĩa là bữa cơm buổi tối ngày mài anh vẫn muốn ăn cùng với cô.

 

“Được, vậy ngày mai tôi chọn nhà hàng khác mời anh ăn, bye.” Tưởng Hân Vy cũng thông minh nghe ra được ý của anh.

 

Hạng Kình Hạo nhìn thân hình mảnh khảnh của cô đứng dưới ánh đèn, một làn gió thổi qua, tung bay làn váy, cũng làm rối tóc của cô, cô đưa tay vuốt tóc vào sau tai, đơn giản nhẹ nhàng, nhưng lại háp dẫn người khác đến lạ, ánh mắt của Hạng Kình Hạo nhìn chằm cô mắt máy giây.

 

Tưởng Hân Vy thấy anh còn chưa đi, cô cúi người vẫn vẫy tay: “Tạm biệt.”

 

Giọng điệu này, rõ ràng là không lưu luyến chút nào, hy vọng anh đi nhanh đi, để cô có thể về phòng nghỉ ngơi.

 

Hạng Kình Hạo cắn môi, xe thể thao vừa đi được mấy mét, lại dừng lại, anh đột nhiên mở cửa xuống xe, cằm lấy.

 

chìa khóa xe, đi về phía cửa chính.

Bình luận

Truyện đang đọc