TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

Đưa người con gái mình yêu đi xe đạp cũng là một tình tiết lãng mạn trong nhiều bộ phim truyền hình, giờ phút này gió nhè nhẹ thổi qua, tấm lưng mảnh mai của Đường Tư Vũ tựa vào lồ ng ngực cường tráng của anh, cảm giác này thật ấm áp và kỳ diệu.

 

Cũng lộ ra một loại k1ch tình.

 

Khi cậu nhóc và Hình Nhất Nặc phát hiện ra anh cả và Đường Tư Vũ đang đuổi theo, hai người họ cũng rất vui mừng, vừa hay ngay bên cạnh họ có một con đường đặc biệt, dưới bóng cây là một khung cảnh tuyệt đẹp, không có người khác, chỉ dành riêng cho gia đình họ đạp xe.

 

Đường Tư Vũ cảm giác bên trái đường có một loại hoa nở vô cùng đẹp, cô không khỏi quay khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đuổi theo để xem.

 

Ngay giây tiếp theo, người đàn ông kia liền chớp lấy cơ hội hôn lên má cô.

 

Đường Tư Vũ lập tức nghẹn lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước, xấu hỗ cảnh cáo nói: “Không được phép làm loạn.”

 

Hình liệt Hàn thấp giọng cười rộ lên: “Làm loạn thì sao?”

 

Đường Tư Vũ lúc này đang ngồi trước mặt anh, thật sự không biết phải làm sao với anh.

 

Ba người đạp một vòng rồi trở về chỗ cũ, gần đến giờ ăn trưa thì cả nhóm trở về biệt thự.

 

Quả nhiên là giờ cơm trưa đã tới, sau khi ăn trưa, buổi chiều Tưởng Lam định đi mua sắm, còn Hình Liệt Hàn thì muốn đi lặn, anh định đưa Đường Tư Vũ đi cùng, còn cậu nhóc thì để ở nhà chơi với ông bà.

 

Vì Hình Nhất Nặc chưa đủ 18 tuổi, mà trẻ vị thành niên thì bị cấm xuống nước, vì vậy cô chỉ có thể tiếc rằng mình không thể đi.

 

Đường Tư Vũ cũng muốn đi lặn, nước biển ở đây trong xanh như vậy, không khéo trên thế giới nước biển ở nơi đây là đẹp nhất.

 

Ăn trưa xong, Hình Liệt Hàn cùng Đường Tư Vũ lái xe mui trần đi trên đại lộ rộng rãi ven bờ biển, dọc đường không có mấy xe qua lại, nghe nhạc thư giãn, cái cảm giác này thật thích.

 

Đến điểm lặn, chuẩn bị xong dụng cụ, đến vùng biển an toàn, Đường Tư Vũ hào hứng ra biển cùng Hình Liệt Hàn.

 

Ngoài biển là một thế giới tươi đẹp khác, Hình Liệt Hàn đã đi theo để bảo vệ cô.

 

Đường Tư Vũ nhìn thấy những loài cá lạ, đã vậy còn cùng anh vui đùa dưới đại dương. Hình Liệt Hàn thì bơi theo cô, quan sát cô bơi. Cơ thể của cô thực sự trông giống như một nàng tiên cá trên biển.

 

Lặn với ống thở là một trải nghiệm vô cùng tuyệt vời và nó cũng đề lại cho Đường Tư Vũ những kỉ niệm hết sức sâu sắc, trên con đường từ bãi biển trở về biệt thự, trời đã gần sập tối, nó lại là một khung cảnh khác hẳn.

 

Đường Tư Vũ có chút mệt mỏi, lặn cũng là một việc tiêu hao đi sức lực khá nhiều, khi đi được nửa đường, thì cô đã dựa người vào cửa sổ xe mà ngủ gật.

 

Hình Liệt Hàn đóng mui xe và giảm tốc độ, anh cực kỳ thích cảm giác ở bên cô.

 

Dường như tất cả bầu không khí đã trở nên nhẹ nhàng, thư thái.

 

Khi về đến biệt thự, Đường Tư Vũ mới tỉnh dậy, ăn tối xong cô liền quay trở về phòng ngủ luôn, cậu nhóc cũng không có dính lấy hay quấy rầy cô.

 

Hình Liệt Hàn thể lực vẫn còn dồi dào lắm, buổi tối anh lại lừa cậu nhóc ngủ với mình. Nhìn cậu nhóc đang ngủ bên cạnh, bên cạnh mình vẫn còn một chỗ trống lớn như vậy, anh rất mong chờ, sau khi về nước chỗ trống kia được lấp đầy là Đường Tư Vũ.

 

Ở trong nước.

 

Sau khi Tô Hi tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang không ở nhà của mình, vội vàng bước ra khỏi giường, mở rèm cửa nhìn xung quanh, ngoại trừ cô đang ở với một người đàn ông trong căn nhà này thì không có người nào khác nữa.

 

Ôi trời! Tại sao cô lại quay lại nhà của Ôn Lệ Thâm?

 

Tô Hi vội vàng mở cửa bước ra, cô kiểm tra một chút thì phát hiện ra tối hôm qua cô vẫn mặc bộ quần áo cũ, xem ra tối hôm qua vẫn an toàn chìm vào giấc ngủ Say.

 

Tô Hi ra ngoài đại sảnh thì thấy chủ nhân của căn nhà này đang nằm đấy.

 

Nhà của Ôn Lệ Thâm luôn luôn sạch sẽ, thoải mái, không có một chút bụi bẩn nào, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.

 

Điều này khiến Tô Hi nghi ngờ rằng chẳng lẽ Ôn Lệ Thâm là cung Xử Nữ, bởi vì anh †a quá yêu sạch sẽ.

 

Tối hôm qua ký ức cuối cùng của cô là cô ngủ thiếp đi trong lúc truyền nước biển, xem ra, cô đã ngủ thiếp đi, Ôn Lệ Thâm lại đưa cô về nhà.

 

Nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu, Ôn Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn lên, anh đang nhâm nhi cốc cà phê, và nhìn chăm chú vào chiếc lpad ở bên tay còn lại, từ đầu đến chân, người đàn ông này toát ra khí chất cao quý, tỉnh anh, chẳng khác gì một nam người mẫu hàng đầu trên tạp chí thời trang.

 

Khí chất vừa lạnh lẽo vừa phức tạp.

 

“Chào buổi sáng!”

 

Tô Hi nhìn anh gượng cười chào hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc