TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Hả, mắc thế?” Trang Noãn Noãn sợ hết hồn.

 

Kiều Mộ Trạch như tìm ra thú vui khi trêu cô: “Cô trả tiền mặt hay chuyển khoản?”

 

“Tôi…”

 

Trang Noãn Noãn bị dọa tới mức không nói được gì, đôi mắt to chớp chớp: “Hay là trả về cửa hàng đi, tôi mua không nỗi.”

 

Kiều Mộ Trạch bỗng thấy buồn cười, không còn cách nào ngoài việc nói: “Đùa cô thôi, túi ba vạn, lát nữa cô chuyển cho tôi là được.”

 

“Ba vạn thôi sao? Thật hả, anh không lừa tôi chứ?” Chỗ tiền này Trang Noãn Noãn còn trả được, nêu túi đẹp thì cũng lãi.

 

“Lừa cô thì có thể được ăn cơm hả?” Kiều Mộ Trạch tức tối hỏi.

 

“Tôi có thể xem không.”

 

“Tự xem đi.”

 

Trang Noãn Noãn lập tức lấy túi từ ghế sau, lấy cái túi đựng túi xách, cô mở túi ra cần thận. Bên trong túi lấy ra một cái túi nhỏ vô cùng xinh xắn, màu sắc là màu xanh lam Sơ Niệm thích, hơn nữa bên trên còn có kim cương, viên nào cũng óng ánh sáng lấp lánh, thiết kế rất đẹp.

 

“Thật đẹp quá, Sơ Niệm nhất định sẽ thích. Tôi lấy, lát nữa tôi chuyển tiền cho anh.” Trang Noãn Noãn vô cùng hài lòng với món quà này, nghĩ thầm, Sơ Niệm nhất định cũng sẽ thích.

 

Nhưng cô không biết, giá đúng của cái túi này là giá ban đầu Kiều Mộ Trạch nói.

 

“Cơm trưa tôi mời anh.” Trang Noãn Noãn nhận đồ của anh, cô thấy nên mời anh bữa cơm cảm ơn.

 

Kiều Mộ Trạch không từ chối, cũng không nhát định phải để cô mời, có điều nếu như vậy cô an tâm, sao anh phải từ chối?

 

Hơn nữa, đáp lễ thì sau này dù đưa cô quà gì cô cũng nhận thoải mái hơn chút.

 

Kiều Mộ Trạch chọn phòng ăn, lần này anh không chọn nơi đắt quá mà nằm trong phạm vi đủ sức của cô.

 

Chiều muộn, sinh nhật của Lam Sơ Niệm, có ba mươi người, dường như nhân viên công ty Chu Đào đều được mời. Lam Sơ Niệm là người quen biết tốt, vì vậy người tiếp xúc với cô đều có thể làm bạn cô.

 

Vì tiệc rượu tối nay mà Lâm Thiến và Diệp Mạn Ni đều chuẩn bị cần thận, họ cũng không nghĩ tới sẽ cướp tiếng của nhân vạt chính. Thế nhưng họ thật sự mặc bộ đồ đẹp nhất hôm nay, bởi vì đêm nay người đàn ông họ thích đều có mặt.

 

Diệp Mạn Ni hiếm khi được lại gần Kiều Mộ Trạch, sao có thể không thể hiện mặt đẹp nhất ra? Đêm nay cô ta chọn váy dạ hội quây ngực, khoe vẻ đẹp nhất của mình ra.

 

Cô ta tin là đàn ông đều thích phụ nữ đầy đặn, mà đêm nay không ai có thể ngăn trở được cô ta.

 

Lâm Thiến cũng dốc sức trang điểm. Cô ta phải lưu lại một ấn tượng đẹp với Lam Thiên Hạo. Đêm nay nếu có đoạn khiêu vũ, cô ta nhất định phải thành bạn nhảy của Lam Thiên Hạo.

 

Lam trạch, Lam Sơ Niệm cũng chuẩn bị một bộ váy, là chiếc lễ phục nửa như váy cưới vô cùng đẹp đẽ thanh thuần, phối cùng vẻ ngoài trong sáng như công chúa của cô, vô cùng thích hợp.

 

Người Lam gia cũng đã chuẩn bị cho tiệc tối sinh nhật của cô Vô cùng rộn ràng.

 

Lam Thiên Hạo cũng chuẩn bị một phần quà bí mật. Lam Sơ Niệm cũng nhận được điện thoại của anh hai Lam Thiên Thần, quà của anh đã vừa hay về nước, rất nhanh thôi là cô sẽ nhận được.

 

Buổi chiều, Trang Noãn Noãn được Kiều Mộ Trạch đưa đến một quán cà phê cao cấp gần công ty anh để giết thời gian, anh phải đến công ty giải quyết một số việc, 5 giờ chiều mới đến đón cô đi đến địa điểm tổ chức tiệc.

 

Trang Noãn Noãn ngôi trong quán cà phê. Ở đây không có máy tay săn ảnh, cũng không có người hâm mộ làm phiền, cô lặng lẽ cầm một cuốn sách để đọc, thoáng chốc đã đến năm giờ.

 

Cô nhận được cuộc gọi từ Lam Sơ Niệm, cậu ấy và gia đình đã đến khách sạn để bố trí tiệc sinh nhật tối nay, bảo bọn cô đến sớm một chút.

 

Tiệc sinh nhật tối nay là một bữa tiệc riêng tư, người đến tất cả đều là nhân viên trong công ty, cũng đã quen biết nhau cả rồi, bữa tiệc này họ cùng nhau tụ tập vui chơi.

 

Trang Noãn Noãn liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã là năm giờ rưỡi, trong lòng không khỏi có chút gấp gáp, Kiều Mộ Trạch có phải rất bận không? Nếu vậy thì cô phải sang đó trước thôi.

 

Khi cô đứng dậy, đi về hướng cửa, một người đàn ông mặc vest xanh sẫm bước tới, đôi chân dài và bước đi tao nhã của anh lộ ra vẻ đoan trang lại lười biếng.

 

Trang Noãn Noãn nhìn người đàn ông đang đi về phía mình, cô mỉm cười nói: “Kiều thiếu gia, anh đến rồi.”

 

*Cô muốn bây giờ sang đó, hay là đợi thêm chút nữa?” Kiều Mộ Trạch hỏi cô.

Bình luận

Truyện đang đọc