TỔNG TÀI DADDY KHÔNG THỂ TRÊU/TỔNG TÀI ANH NHẬN NHẦM NGƯỜI

“Anh ta có biết thân thế của Hiểu Hiểu không?”

 

“Không biết, anh ta chỉ đến… để nói chuyện với em.” Kỷ An Tâm không hiểu sao cảm thấy áy náy, nói về Hoắc Kỳ Ngang trước mặt Trầm Duệ có vẻ không công bằng với anh.

 

“Vây anh ta nói về cái gì? Có nói về quá khứ không?” Trầm Duệ không nhịn được hỏi lại.

 

“Nói vài câu.” Kỷ An Tâm bình tĩnh nói.

 

“An Tâm, em có muốn quay lại với anh ta lần nữa không?”

 

Trầm Duệ thở dài, nghiêm túc hỏi.

 

Trong mắt Kỷ An Tâm có chút đấu tranh, cuối cùng biến thành kiên định, cô trực tiếp nói: “Em không muốn.”

 

Trầm Duệ nghe thấy những lời này, không hỏi thêm nữa, nói với cô: “Ra phòng khách đợi đi! Lát nữa có thể dùng bữa tối rồi.”

 

: Kỷ An Tâm quay trở lại phòng khách, Hiểu Hiểu đang sắp xếp các con búp bê của cô bé thành một hàng, cầm một ống tiêm giả, giả vờ tiêm cho chúng và lẫm bẩm điều gì đó.

 

Kỷ An Tâm mỉm cười và ngồi xuống: “Hiểu Hiểu, búp bê của con bị sao vậy?”

 

“Mami chúng nó ốm hết rồi, con đang tiêm và cho chúng uống thuốc!”

 

Kỷ An Tâm nhìn vẻ nghiêm túc của con gái, lại nhìn thấy bóng dáng của Hoắc Kỳ Ngang, con gái cô thật sự càng ngày càng giống anh.

 

Tối nay, Trầm Duệ ở lại đến hơn chín giờ mới rời đi, khi Kỷ An Tâm tiễn anh ra ngoài, anh nắm tay cô ở cửa. Kỷ An Tâm nhìn anh với ánh mắt biết ơn, nhưng không phải thứ tình cảm anh muốn, tình yêu.

 

Trầm Duệ hơi thất vọng rời đi.

 

Buổi sáng.

 

Kỷ An Tâm mặc quần áo cho con gái rồi dẫn cô bé xuống nhà, cô nhóc vẫn còn hơi buồn ngủ, vẻ mặt thất thần bước lên xe, cô bé bị Kỷ An Tâm đánh thức lần nữa thì đã tới trường.

 

Cô bé có vẻ chưa tỉnh ngủ, tới cửa lớp học vẫn không chịu tạm biệt cô.

 

Khi cô giáo tiến tới ôm lấy, cái miệng nhỏ nhắn của cô bé lập tức bẹp xuống, hai mắt đỏ hoe đáng thương.

 

Kỷ An Tâm vẫn để cô giáo bề vào, cô xoay người rời đi.

 

Đột nhiên cô nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng ở cổng trường, anh đứng đó, như thể đang đợi cô.

 

Kỷ An Tâm hơi giật mình, cô giả vờ như không nhìn thấy anh, mắt nhắm mắt mở đi về phía cổng.

 

“An Tâm.” Khi cô đi ngang qua, cô nghe thấy tiếng gọi nhẹ nhàng của anh.

 

Kỷ An Tâm không để ý tới anh.

 

Đột nhiên anh bước tới, vươn tay nắm chặt cổ tay cô, Kỷ An Tâm rất muốn rút tay lại, quay mặt về phía anh.

 

“Có chuyện gì không?” Cô nhướng mày hỏi.

 

“Không có gì, anh chỉ muốn nói với em vài câu.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

 

“Hoa trong văn phòng tôi là anh gửi đúng không?” Kỷ An Tâm hỏi.

 

Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt của Hoắc Kỳ Ngang: “Là anh tặng, em có thích không?”

 

Kỷ An Tâm cau mày nói: “Sau này đừng gửi nữa, tôi không thích.”

 

“Anh đã đặt hàng cả năm và thanh toán rồi. Hàng ngày sẽ giao cho em.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.

 

Kỷ An Tâm nhìn anh chằm chằm: “Vậy anh hãy giao cho người khác, đừng gửi đến văn phòng của tôi nữa.”

 

“Anh chỉ muốn tặng nó cho em.” Hoắc Kỳ Ngang kiên trì nói.

 

Kỷ An Tâm biết thuyết phục không có hiệu quả nên quay đầu muốn rời đi.

 

“Anh muốn mời em đi ăn tối.”

 

“Không có thời gian.” Kỷ An Tâm không nhìn lại.

 

Hoắc Kỳ Ngang nhìn theo bóng lưng cô, khóe miệng vẫn khẽ cười, anh cảm giác được thái độ của cô đối với anh bắt đầu có chút thay đổi.

 

Kỷ An Tâm lên xe nhìn anh vẫn ở đó đứng nhìn, cô cắn môi, lái xe đi một cách duyên dáng.

Bình luận

Truyện đang đọc