TỔNG TÀI ĐẠI ÁC MUỐN CẮN TÔI

Sáng hôm sau, Mộc Thuần tỉnh dậy trước. Cô mở mắt ra rồi duỗi duỗi cơ thể, thấy một lớn một nhỏ đang ôm nhau ở bên cạnh thì ngẩn người nhìn rất lâu. Khuôn mặt trông giống nhau như vậy, cho dù cô có chối cỡ nào đi nữa vẫn phải thừa nhận họ đúng thật là cha con...

Cô lén lút rời giường, vệ sinh cá nhân xong thì tìm tới phòng bếp, định bụng sẽ nấu gì đó cho bọn họ ăn. Đầu bếp thấy cô liền cười chào hỏi, cô gật đầu coi như đáp trả, bước tới, quan sát những nguyên liệu mà ông đang chuẩn bị rồi hỏi:

“Hôm nay tôi muốn tự tay làm gì đó cho Phi Vũ, chú không thấy phiền chứ?”

“Tất nhiên là không rồi, phu nhân cẩn thận một chút, có gì tôi sẽ hỗ trợ.” Đầu bếp cười đáp, nhường chỗ cho cô ngay, là một ông chú rất dễ nói chuyện.

Mộc Thuần loay hoay chuẩn bị bữa sáng, vừa làm vừa nghĩ đến chuyện Phi Vũ bị thương khắp nơi. Cô hỏi người bên cạnh:

“Chú, chú có thể cho tôi hỏi một chút về nghề nghiệp thật sự của Phi Vũ không?”

“Cái này… Chủ tịch không nói cho phu nhân biết hay sao?”

Vẻ mặt của ông như thể đang từ chối câu hỏi của cô, cô cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề đó nữa, chỉ là trong lòng khó bỏ qua được. Thực chất cô đã đoán được rằng anh thuộc băng đảng xã hội đen, hỏi người nơi này chỉ để xác nhận lại một lần, mà họ không nói, cô đành thôi, sau này có cơ hội lại hỏi Phi Vũ.

Thời điểm Phi Vũ tỉnh giấc, Tử Thiêm ở bên cạnh cũng vừa bò dậy.

Cửa mở ra, Mộc Thuần bước vào trước, phía sau là người làm tay bưng mâm thức ăn đang bốc lên khói trắng nhàn nhạt.

“Hai cha con chuẩn bị, ăn sáng nào.”

Phi Vũ hơi mệt, nhưng thấy cô tự tay xuống bếp thì vực dậy tinh thần, ôm con trai vào nhà tắm giúp thằng bé đánh răng. Tuy rằng không có kinh nghiệm chăm trẻ, nhưng Tử Thiêm vốn có thể tự làm tất cả, rất hiểu chuyện.

Bữa cơm đầu tiên của ba người diễn ra trong suôn sẻ, Mộc Thuần không muốn nhắc đến chuyện trước kia nữa, Phi Vũ cũng rất ăn ý cho qua luôn. Nhưng Tử Thiêm thì lại trưng ra vẻ mặt rầu rĩ:

“Con nhớ chú Tường quá.”

Câu nói này làm động tác tay của Phi Vũ khựng lại, thức ăn trên đũa rơi trở về vị trí cũ, anh làm như không có gì xảy ra, tiếp tục gắp thịt vào chén mình rồi đưa mắt nhìn Mộc Thuần. Cô tủm tỉm cười, không có ý định giảng dạy lại con trai. Thằng bé ở chung với Thiên Tường quá lâu, muốn nó lập tức chấp nhận Phi Vũ là chuyện rất khó.

Cô sờ tóc con trai, nói:

“Tử Thiêm này, từ hôm nay chúng ta sẽ ở lại đây, không ở cùng chú Tường nữa đâu.”

“Vậy ạ?” Tử Thiêm tiếc nuối chu môi.

Mặc dù không nói rõ, nhưng Phi Vũ hiểu ẩn ý của Mộc Thuần. Chấp nhận ở lại Nam Cung gia đã là sự tha thứ lớn nhất mà cô dành cho anh. Mỗi khi nhớ lại anh từng phũ phàng với cô thế nào, anh đều áy náy và tức giận. Có lẽ cô cũng vậy, không nhắc thì thôi, mà nhắc đến chuyện cũ sẽ dỗi anh.

Phi Vũ ho khan hai tiếng để che giấu sự xấu hổ.

Ăn cơm xong, Mộc Thuần nói với anh muốn ra ngoài.

“Em định đi gặp Thiên Tường?”

Mộc Thuần đơn giản nhẹ nhàng đáp:

“Ừ, đi xin lỗi anh ấy.”

Chuyện của Phi Vũ và Thiên Tường thế nào cô không rõ, nhưng cô có lỗi và mắc nợ Thiên Tường nhiều lắm. Bây giờ, khi có ý định quay lại với người đã từng làm cô tổn thương sâu sắc, cô thấy càng hổ thẹn với hắn hơn.

Phi Vũ là một người đàn ông có chút tùy tiện, tức giận sẽ đánh mất lý trí và không màng kết quả, nhưng tỉnh táo rồi sẽ thấy hối lỗi, bản thân anh làm việc cũng quá độc đoán. Anh nói:

“Anh đưa em đi.”

Anh lái xe ra ngoài, chở hai mẹ con Mộc Thuần ghé qua Đặng gia tìm người.

Phản ứng đầu tiên của cha mẹ Đặng Thiên Tường khi thấy cô đến là ghét bỏ ra mặt rồi lạnh lùng nói:

“Nhà tôi không chào đón cô.”

Nhìn thái độ của họ, chuyện giữa Mộc Thuần và Thiên Tường chắc có lẽ đã lộ ra rồi. Cô còn muốn tìm người, nhưng Đặng phu nhân cáu gắt:

“Đi đi, đừng có làm phiền cuộc sống của người khác nữa.”

Sự xuất hiện của Mộc Thuần đã đảo lộn cuộc sống của Thiên Tường, khiến hắn trở thành một người lụy tình, từ lúc gửi đơn ly hôn đi hắn vẫn luôn nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, Đặng phu nhân ghét cô là chuyện thường tình.

Mộc Thuần không gặp được người cần gặp, chỉ có thể thở dài trở ra.

Chiếc xe đang đậu bên ngoài chạy đến gần cô, kính xe hạ xuống, cô nhìn thấy Phi Vũ đang mỉm cười với mình:

“Về thôi.”

“Em không gặp được Thiên Tường.” Mộc Thuần nhíu mày.

“Anh biết. Có lẽ cậu ta cũng hy vọng không gặp lại em nữa, như thế mới có thể buông tay. Bây giờ ra gặp em sẽ khiến tự tôn của cậu ta vỡ nát, em có nghĩ đến chuyện này không?”

“...”

Mộc Thuần không nói gì, mở cửa xe bước lên, để con trai ngồi lên đùi mình. Từ sắc mặt của cô có thể nhìn ra tâm trạng cô hiện tại không mấy vui vẻ, cô vẫn mong gặp được Thiên Tường để nói chuyện rõ ràng.

Chờ Phi Vũ lái xe đi rồi, tầng hai của Đặng gia mới vang lên giọng nói mệt mỏi của Đặng phu nhân:

“Con bé đi rồi.”

Thiên Tường nằm trên giường, thở hắt ra:

“Đi rồi thì tốt.”

Đúng như Phi Vũ nói, hắn đang trốn tránh Mộc Thuần, không dám đối mặt với người đã khiến bản thân hắn tàn tạ thế này. Hắn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của bản thân. Cố gắng nhiều như vậy, đến sau cùng vẫn đánh mất người phụ nữ quan trọng của cuộc đời mình.

Nhìn trạng thái của con trai, Đặng phu nhân đột nhiên hối hận vô cùng. Nếu khi đó bà cởi mở hơn chút, suy nghĩ cẩn thận hơn thì con trai đâu đến mức thế này. Mộc Thuần tránh xa khỏi nó khiến bà thấy vui mừng, nhưng bà… đã bỏ qua cảm nhận của nó rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc