TỔNG TÀI LÀ NGƯỜI YÊU CŨ


Hoắc Thái Gia đến nơi kịp lúc, chí ít hắn đã cho là vậy.

Bởi vì người của Tân thị vẫn còn ở đó, xe của Tân Dực Hành thì vẫn đỗ ở bên ngoài.
Hắn mở cửa lao thẳng vào trong bất chấp sự ngăn cản của nhân viên bảo an.
_ Tránh ra, mẹ kiếp !!
Dưới nỗ lực của hắn, cánh cửa vốn vẫn luôn đóng kín kia dần mở ra, Tân Dực Hành bước ra ngoài gặp hắn.

Hắn đối mặt với Tân Dực Hành, đôi mắt sắc bén như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
_ Hoắc chủ tịch, hôm nay lại là chuyện gì đây? - Tân Dực Hành châm một điếu thuốc cùng đưa về phía trước, ngỏ ý mời mọc Hoắc Thái Gia.
_ Cô ấy ở đâu?
Hoắc Thái Gia hằn học gạt điếu thuốc trên tay người kia xuống, đôi mắt lăm lăm chờ chực như sói rình mồi.
‘Tách’

Tân Dực Hành búng tay một cái, không biết từ lúc nào sau lưng hắn xuất hiện một số người ăn vận lịch sự, trên tay cầm theo va li và một xấp giấy mỏng.
Hắn chỉ tay vào tờ giấy kia, ra lệnh cho nhóm người đó chìa nó về phía Hoắc Thái Gia.
_ Tôi chỉ nói ngắn gọn thôi, người từ nay sẽ ở chỗ tôi, Hoắc Gia muốn tiền mặt hay ngân phiếu?
Tân Dực Hành nói ra câu này điềm tĩnh và thản nhiên, sự tự tin toát ra trên gương mặt tuấn mỹ của hắn khiến Hoắc Thái Gia tức đến nghẹn.
_ Tao không biết mày muốn nói gì? Tránh ra, tao đến đón cô ấy về...
Hoắc Thái Gia lách người qua khỏi Tân Dực Hành, tuy nhiên vẫn không đi quá ba bước cánh tay đã bị người kia giữ lại.
_ Hoắc Gia không thể đón cô ấy được đâu, nghe lời tôi, anh thà rằng nhận số tiền này vẫn tốt hơn việc cố tìm kiếm tiểu Y.
_ Buông ra!!
Hoắc Thái Gia vùng tay ra khỏi người kia, hắn điên tiết nắm lấy cổ áo của Tân Dực Hành, ngang ngược tung nắm đấm ra trước mặt người kia đe doạ.
Chỉ thiếu một khắc nữa Tân Dực Hành sẽ hưởng trọn toàn bộ cuồng nộ trên cánh tay của Hoắc Thái Gia, lúc này Khưu Tịnh Y chịu không nổi tiếng cự cãi bên ngoài nữa mới chịu bước ra.

Vừa nhìn thấy Hoắc Thái Gia muốn hành hung người, sắc mặt cô liền tái lại, hét lớn :
_ Dừng tay !!
Hoắc Thái Gia nghe giọng nói quen thuộc, hắn ngay lập tức dừng lại động tác, chầm chậm xoay đầu nhìn về phía sau.
Nhìn thấy Khưu Tịnh Y, lực tay trên của hắn trên cổ áo của Tân Dực Hành mới giảm đi một chút, hắn nói với cô :
_ Hay thật Khưu Tịnh Y, vở kịch này rất hay...
_ Hay như vậy sao? Hẳn là anh đã thưởng thức đủ rồi? Xem đến chán rồi? Vậy thì chấm dứt nó đi Hoắc Gia.
Khưu Tịnh Y bày ra bộ dáng đanh thép đối diện với Hoắc Thái Gia.

Đôi mắt của cô nhìn hắn không giống trước đây, cũng không giống thường ngày, Hoắc Thái Gia lần đầu tiên cảm thấy xa lạ với người phụ nữ này quá đỗi.
Hắn bước về phía cô, cô ngay lập tức lùi về sau.

Hắn bước một bước, cô lùi một bước.
Hắn bước nhanh thì cô lùi nhanh, hắn bước chậm thì cô lùi chậm, cứ vậy hai người bọn họ vẫn không tài nào rút ngắn khoảng cách của nhau.
_ Tên chó chết này đã cho cô bùa mê thuốc lú gì hả??! - hắn tức giận gào lên.
Khưu Tịnh Y thoáng chốc giật mình, nhưng cũng rất nhanh kịp lấy lại bình tĩnh, cô đáp lại hắn.
_ Phải nói là Hoắc Gia đã yểm bùa tôi bằng cách nào mới đúng? Tôi không thể trốn thoát khỏi anh, kể cả trong suy nghĩ hay thực tế, tôi đều không cách nào tách mình khỏi anh...
_ Tôi từng nói với anh rằng dù là Hoắc thiếu hay Tân thiếu tôi đều với không tới, nhưng anh biết không, A Hành đã vì tôi mà hạ thấp bản thân mình biết bao, tôi vô cùng biết ơn anh ấy, và cũng rất muốn thoát khỏi anh.
Khưu Tịnh Y bình chân như vại, cô vẫn không hề chớp mắt lấy một cái, từng câu từng chữ thốt ra đều trôi chảy như cỗ máy được lập trình sẵn.
_ Nhận lấy tiền và đừng náo loạn nữa, tôi trả hết nợ cho Hoắc Gia rồi.
__________oOo___________
Mười một giờ đêm.
Khả Doanh chăm chỉ cắm từng cành hoa vào lọ, dù sao đây vẫn là chút tài lẻ của cô ta, đương nhiên phải biết tận dụng để thể hiện bản thân cho người khác nhìn thấy.
Quản gia ở trong phòng thiếu gia rất lâu vẫn chưa ra ngoài.

Hoắc Thái Gia từ lúc trở về đã đóng sầm cửa lại, tuyệt nhiên không cho bất kì ai khác bén mảng lại gần hắn.
Thật ra thì có cho cũng không ai dám.


Kẻ ngốc cũng thấy được lòng hắn hừng hực lửa giận, từng bước chân từng hành động đều nặng nề và thô lỗ, giống như hắn đang tìm cách trút giận lên mọi thứ mà hắn chạm phải.
Khả Doanh không hiểu lý do vì sao bản thân phải luôn cắm hoa, đã vậy còn phải túc trực chăm sóc những sinh vật vô tri vô giác này, cánh hoa còn chưa kịp héo thì phải đem ngắt đi thay bằng những nhành hoa mới tươi tắn khác, vì vậy trong biệt phủ này chưa khi nào mất đi sắc rực rỡ của hoa.
Cô ta từng thử đem những loại hoa khác trang trí trong nhà, nhưng lần nào Hoắc Thái Gia cũng giận dữ quở trách khiến cô ta phải vứt hết thay thế lại bằng hoa tulip, thành ra không biết từ lúc nào bản thân cũng dần quen với sự xuất hiện của hoa tulip.
Khả Doanh ngắt một chiếc bông đưa lên mũi, thơm phức.

Không biết là vì Hoắc Gia thích loài hoa này hay vì loài hoa này thật sự đẹp đẽ đến thế, Khả Doanh bây giờ cũng có động lực chăm sóc hoa hơn, kiến thức về lĩnh vực này cũng dần trở nên nhạy bén.
_ Khả Doanh, thiếu gia không muốn gặp cô.
Quản gia già vừa bước ra khỏi cửa đã đụng phải Khả Doanh, câu nói của ông làm cho tâm trạng của cô ta tuột dốc không phanh.
Cô ta buộc phải bước theo quản gia rời khỏi phạm vi cấm, thỉnh thoảng tiếc nuối ngước lại nhìn cánh cửa vẫn đang im lìm kia.
Hình như đã lâu rồi Hoắc Gia không còn gọi cô ta đến nữa, Khả Doanh tự nguyền rủa trong lòng, chết tiệt, cô ta thật sự rất nhớ hơi ấm và mùi hương nam tính kia, vô số lần mơ thấy hắn lại lần nữa dang tay ôm lấy mình, nhưng mà có vẻ như...!điều đó sẽ không bao giờ lặp lại lần nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc