Chờ đến khi lớp trưởng tập hợp lại xong hết thì cũng đã 9 giờ, lúc này, mọi người mới bắt đầu lên xe.
Tịch Hân Nghiên và Mạch Doãn cũng lên xe. Bên này, sau khi cô lên thì mọi người cũng nhận được chỉ thị bước theo sau.
Chỗ ngồi dựa vào sắp xếp của giáo viên, sau khi lớp trưởng sắp xếp, Mạch Doãn ngồi phía trước, còn cô thì ở phía sau, ngồi chung một dãy bên tay phải. Một dãy, mỗi bên có hai người ngồi, vên tay trái của cô là lớp phó học tập.
Cứ nghĩ như thế đã yên ổn, nhưng lúc bấy giờ, không biết năm chính ngồi tít dưới kia chạm mạch gì tự động bước lên trên, nam chính cúi người nói nhỏ gì đó với giáo viên, cũng không rõ là nói những gì, giáo viên lướt nhìn qua vị trí chỗ cô một cái, lại thấy nam chính nói tiếp, sau đó chỉ biết giáo viên gật đầu.
Được sự chấp thuận, nam chính lại đi đến nói với bạn ngồi kế bên cô gì đó, phó học tập cũng rất dễ dàng thương lượng, cậu ta đứng dậy đi chỗ khác.
Tịch Hân Nghiên chưa kịp ngạc nhiên, sau đó liền thấy Triệu Dược Khanh ngồi vào vị trí của lớp phó.
Nam chính vừa ngồi xuống thì đã cười triều mến nhìn cô:" thật trùng hợp, ta lại gặp nhau rồi".
Đâu phải mắt cô mù mà không nhìn thấy anh ta thương lượng trước đó với giáo viên và lớp phó, nếu tính ra, đúng là mặt dày vô sỉ thật.
Cô phì cười, lười đáp, cũng lười quan tâm, chỉ nhẹ phun một chữ "bất lực" sau đó không nhịn được đứng dậy đi chen ra ngoài.
Cô muốn thương lượng lại với giáo viên, không muốn ngồi gần nam chính một chút nào, đơn giản là vì cô không thích.
Tịch Hân Nghiên đến trước mặt giáo viên, sau đó mới tìm lý do thích hợp để đổi chỗ ngồi.
" Lão sư, có thể đổi chỗ cho em được không ? Em có hơi bị say xe, cho nên muốn ngồi gần đầu xe".
Vừa vặn cô ngồi ở giữa, lấy lý do này là hợp lý quá rồi!.
Giáo viên nghe thấy cô nói thế thì thì nhanh chóng đồng ý, không một tia suy xét gì cả. Bởi vì trong mắt giáo viên, học sinh có thành tích giỏi thường là những học sinh tốt và không bao giờ có lý do nố dối được. Thậm chí vì thành tích tốt mà còn được ưu ái quan tâm hơn.
Việc đổi chỗ ngồi cũng là một phần chính đáng.
" Được rồi khi em lên phía trước ngồi đi".
" Cảm ơn lão sư". Cô lễ phép chào giáo viên rồi trở về lấy túi đồ của mình.
Giáo viên ngẫm nghĩ một hồi, tính toán tới lui rồi dẫn cô lên trước, Sau đó mới đổi lại vị trí của bạn học ngồi kế bên Mạch Doãn, vị trí này thật quá vừa ý, cô bị say xe, phía trên lại là mấy bạn học năm, chỉ có Mạch Doãn là con gái, thuận tiện có thể chăm sóc được cho nhau.
Mạch Doãn trông thấy cô ngồi cạnh mình thì vui vẻ ra mặt:" Nghiên nghiên, tớ còn tưởng phải quay tít xuống để nói chuyện với cậu nữa, Bây giờ ngồi chung như thế này quả thật là quá tốt rồi".
Lúc đầu biết được chỗ ngồi cô nhóc này còn có vẻ rầu rĩ, bây giờ thì mọi chuyện đều quên hết sạch.
" Được rồi". cô thả balô qua một bên rồi phì cười.
Triệu Dược Khanh ngồi gần bạn học vừa mới được giáo viên đổi chỗ, sắc mặt không thể nào tốt được. Anh ta đã rất dụng tâm đổi chỗ ngồi để được ngồi với Tịch Hân Nghiên, bây giờ lại như thế, Anh ta đã thật không thể nào cam chịu được.
Ổn định chỗ ngồi xong, mọi người sẽ bắt đầu xuất phát, vì chuyến đi này có rất nhiều lớp cho nên rất náo nhiệt, xe lão sư, xe học sinh nối đuôi nhau rất dài.
Mỗi một chiếc xe là một lớp học và cũng tất nhiên theo sự sắp xếp, Lớp A1 cũng được đi đầu tiên, mười mấy chiếc xe được đánh dấu lớp lần lượt theo sau.
Tịch Hân Nghiên nhìn ra cửa sổ, trên mặt không có tí biểu cảm gì. Cô đang suy nghĩ không biết một lát nữa cốt truyện có diễn ra như đúng trong sách hay không? cô còn không biết nữ chính đang muốn giở trò gì...
Nhưng dù nữ chính có làm trò gì đi chăng nữa thì cũng không đáng để cho cô để vào mắt. Thôi, đến thì cô chặn vậy....
Không phải là cô thờ ơ hết với tất cả mọi thứ. đương nhiên cô cũng háo hức lắm, lâu rồi mới được quay trở về lại khoảnh khắc thời còn đi học, được đi cắm trại chung với bạn bè đương nhiên sẽ có chút vui vẻ, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức vui, đối với người khác, đương nhiên sẽ rất vui vẻ, nhưng với cô thì không hẳn.
Cứ nghĩ đi nghĩ lại, ở cạnh hai quả bom hẹn giờ,còn mình lại là vật hy sinh, ghê hơn là tác giả cho đi lãnh con hộp nhanh nhất, chuyện như vậy xảy ra với cô thì sẽ vui được à?
Trong khi đó, nữ chính lại liên tục đến phá rối, không vui vẻ tí nào. Chí ít hiện giờ cô đã nắm được một ít thông tin, mà cũng do nữ chính ngu ngốc quá, không hiểu nổi tác giả nghĩ gì khi viết ra như vậy.
Lúc trước, với tư cách của một độc giả, cô lại rất tán thưởng nữ chính này, nữ chính hại Tịch Húc Sâm, cô đương nhiên không thích nhưng cũng không chán ghét, nhưng hiện tại cô xuyên qua rồi thì mới nhận ra đầu óc nữ chính có vấn đề.