TỔNG TÀI, LÀM PHẢN DIỆN PHẢI NGOAN

Ừ? Chỉ ừ thôi sao?


Nhìn nét mặt của Tịch Húc Sâm, cô không biết là anh đang vui hay đang buồn nữa, biểu cảm trên mặt anh bây giờ chỉ nhàn nhạt, có chút lười biếng ngả lưng ra ghế sau...


Tịch Hân Nghiên nháy mắt mấy cái, tuy cô không rõ vị này đang như thế nào nhưng mà theo kinh nghiệm tiểu thuyết miêu tả và trình độ bám dính người của Tịch Húc Sâm thì cô chắc chắn là anh không thể nào vui vẻ được.


Tịch Hân Nghiên tự nhiên có suy nghĩ muốn gọi cho giáo viên để hủy chuyến đi này.


Cô từ nhỏ đã không thích vận động, bây giờ còn lên núi cắm trại.... mà cô cũng không muốn đối mặt với nam nữ chính bị tâm thần phân liệt kia tí nào cả, rất phiền phức.


Vả lại... Tịch Hân Nghiên thử tưởng tượng ra trong đầu cảnh Tịch Húc Sâm cô đơn lẻ loi một mình như kiếp trước thì không vui chút nào.


Cô xụ mặt xuống.... nếu là hoạt động bình thường cô đã không tham gia rồi... nhưng đây chính là hoạt động bắt buộc, vô lý quá~


" anh buồn?". Cô biết vị này lại sắp bị trầm cảm đây mà~


Tịch Húc Sâm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô, anh cũng không có ý định trốn tránh:" Ừ ".


Tịch Hân Nghiên bị sự thẳng thắn của anh chặn họng, muốn nói chút gì an ủi cũng không thể nói ra được.


Cô ôm cổ anh, nũng nịu:" em chỉ đi một chút thôi, chỉ một chút" Tịch Húc Sâm còn lấy tay phụ họa " một chút " đó của cô.


Tịch Húc Sâm cũng đâu phải là người không có lý lẽ, anh nghĩ ngợi trong lòng, cuối cùng dưới sự dễ thương của người mình yêu, anh thõa hiệp:" được rồi, chỉ 2 ngày thôi".


Tịch Hân Nghiên gật gật đầu.


" không được đứng gần người khác giới".


Tịch Hân Nghiên lại thành thật gật đầu.


" cũng không được tiếp xúc với người khác giới.... anh sẽ ghen".


" hì~ em biết rồi!". Cô vui vẻ ôm cổ Anh.


Hai người trao đổi qua lại xong thì cũng đã đến giờ đi ngủ, Tịch Húc Sâm tắt mac book, ôm cô ra khỏi phòng làm việc, đi đến phòng ngủ.


Trong quá trình đó, hai mắt của Tịch Hân Nghiên cũng có chút mỏi, cô mô màng nhắm đôi mắt cay xè, hết mực tin tưởng dựa vào người của Tịch Húc Sâm.


Anh ôm cô về phòng, dỗ dành cô, ngày mai là ngày mà Tịch Hân Nghiên phải đi, Tịch Húc Sâm đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, Tịch Hân Nghiên khẽ cựa mình một chút.


" Ngủ ngon~ vợ anh".


Tối hôm nay hai người không làm gì cả, chỉ lẳng lặng ôm nhau ngủ như thế.


----


Tịch Hân Nghiên ngủ một giấc không mộng mị, vui tươi bắt đầu một ngày mới.


Cô vẫy tay chào tạm biệt vị nhà mình, sau đó mới xoay người bước vào khu tập trung của học sinh, trước khi đi, cô có dặn anh kỹ càng, chăm sóc bản thân mình thật tốt, cho meo meo ăn ngày 3 bữa, thêm cả uống sữa.


Chờ anh đồng ý hết, lúc này cô mới yên tâm.


Tịch Húc Sâm nhìn cô đi khuất mới lưu luyến lái xe rời đi.


Trên vai cô mang một túi balo to, vừa đến vị trí của lớp liền thấy được Mạch Doãn chen chúc trong đám người cao to kia.


" Hân Nghiên, ở đây nè". Mạch Doãn nhón chân, cười rạng rỡ vẫy tay với cô.


Tịch Hân Nghiên cũng hít mắt, nhanh nhẹn đi đến, Mạch Doãn bên này vui vẻ hỏi:" cậu chuẩn bị xong hết chưa?".


" ừm, xong hết rồi!". Tịch Hân Nghiên đáp lại.


Cô vừa tán gẫu với Mạch Doãn một vài câu thì giáo viên đi tới, cũng đã tới giờ tập họp, cô không cẩn thận lia mắt về phía đối diện, liền thấy nam chính đang đi về phía bên này.


Tịch Hân Nghiên cảm thán trong lòng, nếu đoán đúng, cô chỉ cần đếm đến 3, nữ chính sẽ xuất hiện....


1...2....3...


Quả nhiên~ haha, Tịch Hân Nghiên liền thấy Tịch Điềm Điềm chạy theo Triệu Dược Khanh.


Haizzz~ quả nhiên  như hai cục nam châm to đùng, lúc nào cũng hút lấy nữ chính, có khi bị lệch nhịp lại đổi thừa qua cho cô.


Nhiều lúc nghĩ mà muốn cười ghê...


Có vẻ như Triệu Dược Khanh không vui vẻ gì mấy nhỉ, chỉ có nữ chính là vẫn tỏ vẻ ngây thơ bỏ qua áng mắt chán ghét của anh ta mà thôi.


Hình như Tịch Điềm Điềm nói gì đó, Triệu Dược Khanh lại nhăn mày...


Ngu ngốc!!


Tịch Hân Nghiên thu hồi mâu quang, không thèm chú ý đến hai người đó nữa mà tập trung vào lớp trưởng đang điểm danh.


Bên của nam nữ chính, lúc này đang rất kịch liệt, Triệu Dược Khanh nhìn Tịch Điềm Điềm đứng trước mặt mình, anh ta có cảm giác như mình cũng bị thiểu năng giống cô ta.


Triệu Dược Khanh thắc mắc vì sao lúc đó lại đồng ý hợp tác với cô ta, thật đúng là không có não mà...


Tịch Điềm Điềm vẫn không biết Triệu Dược Khanh căm ghét mình, vẫn cứ ba hoa:" tôi muốn gặp Tịch Húc Sâm, anh giúp tôi được chứ?".


Cô ta muốn gặp Tịch Húc Sâm, cô ta không biết nhà riêng, chỉ biết địa chỉ công ty, Tịch Điềm Điềm cũng có ý vài lần đến công ty nhưng ở đó quản lý rất chặt chẽ nên đều không cho vào, cô ta đang rất tức giận.


" cô muốn gặp Tịch Húc Sâm làm gì?". Triệu Dược Khanh thắc mắc hỏi.


" anh đừng hỏi nhiều, giúp tôi là được".


Tịch Điềm Điềm còn tự cho là thông minh, cô ta nghĩ muốn quyến rũ Tịch Húc Sâm, cô ta nghĩ đàn ông trên đời ai cũng thấy sắc đẹp mê hương, chỉ cần tiếp xúc được với Tịch Húc Sâm thì anh sẽ mê mẩn cô ta, lúc đó, cô ta không tin là không hạ bệ được Tịch Hân Nghiên.


Tịch Điềm Điềm rất tự tin.


Bên này Triệu Dược Khanh âm thầm ghét bỏ, cô ta nghĩ cô ta sẽ làm được gì, thật ngu ngốc!.

Bình luận

Truyện đang đọc