"vào thôi". Anh nhắc nhở cô.
" à... vâng".
Cô lấy lại tinh thần theo Tịch Húc Sâm bước vào, người hầu đang cầm bình hoa đi ngang qua, thấy cô và Húc Sâm liền tiến tới, đừng vẻ mặt băng đá chào hỏi:" chào Tiểu Thư và Nhị Nhiếu Gia, hai người đến gặp lão gia sao? ".
" Đúng vậy ông ấy ở đâu?". Tịch Húc Sâm gật đầu.
" lão gia đang ở trong vườn hoa, hai người cứ tự tiện".
" được rồi, cô đi làm việc của mình đi".
Hỏi vài câu, Tịch Húc Sâm lại bá đạo đuổi người đi, tự mình lần mò.
Hai người theo lời chỉ dẫn của người hầu, rẽ qua một ban công, sau đó đi thẳng một chút thì đến đến.
Vườn hoa kiến trúc thật độc đáo mới lạ, nhưng đập vào mắt Tịch Hân Nghiêng, cô lại không thích chút nào, có lẽ không thích người chủ thì cảnh vật cũng không thể nào ưa nổi.
Làm gì có ai bị ép đính hôn, đem hạnh phúc mình ra đùa mà ưa nổi cơ chứ.
Cô không biết đường, Vì vậy một mực bám theo phía sau Tịch Húc Sâm, anh đi đâu thì cô đi đó.
Tịch Hân Nghiêng không dám xung phong đi trước, cô không biết đường, nếu để anh phát hiện ra mình không biết gì về cái nhà này cả thì anh sẽ nghi ngờ.
Cô chỉ có thể làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo anh, Tịch Húc Sâm ôm lấy cô, anh không hề sợ người hầu bắt gặp, trong hoàn cảnh này anh lại càng muốn đánh dấu chủ quyền của mình hơn... người của anh, thằng nhóc Triệu gia lại có ý định cuỗm mất thật sự là không biết trời cao đất dày là gì.
Tịch Húc Sâm thấy cô nép sát mình thì chỉ nghĩ cô sợ hãi ông lão Tịch mà thôi, anh càng kucs càng đau lòng.
Ngoài vườn hoa, ông cụ Tịch đang ngồi trên một cái ghế đẩu ngắm nhìn đám hoa ti\-gon, nhìn qua vô cùng có phong thái Tinh anh Cụ lão gia.
Cô và anh bước vào, ông ấy nghe tiếng động liền quay đầu.
Ông ấy không ngạc nhiên, dường như đã biết trước hai người sẽ đến gặp ông ấy:" đến rồi sao, vừa vặn ta cũng muốn gặp hai người".
" ngài hảo". Cô chào ông ấy, Cụ Tịch gật gù.
Tịch Hân Nghiêng nhìn ông rất chăm chú, lần đầu gặp mặt thì cũng nên nhìn kỹ một chút.
Hai cha con nhà này... Tịch Húc Diệu cũng có tướng chân mày giống y hệt ông cụ, cha con giống nhau.
" vì sao lại đồng ý Hân Nghiêng đính hôn với Triệu gia?".
Tịch Húc Sâm đi thẳng vào vấn đề chính, anh đang rất khó chịu khi có người tính kế người phụ nữ của mình.
" Ta thấy gia đình họ rất được cũng môn đăng hộ đối, làm ăn lớn, vì thế ta đã đồng ý".
Tịch Húc Sâm hít mắt nguy hiểm, e là hôm nay ông cụ Tịch không cho anh được đáp ấn anh muốn thì sẽ không yên thân.
" nhà họ Tịch thiếu thốn đến mức phải nhờ vào một hôn lễ để liên hôn hay sao?".
" câm miệng". Ông cụ Tịch quát, hất luôn ấm trà xuống bàn:" ta làm gì thì anh cũng không được phép tham gia".
Tịch Hân Nghiêng đỡ trán, lại thêm một người cứng đầu.
" con nhất định tham gia".
" anh...". Ông cụ Tịch giận thật rồi.
" con nói được là làm được". Tịch Húc Sâm không sợ lời uy hiếp của ông Cụ Tịch, anh cứng rắn nói, Tịch Hân Nghiêng nhìn thấy cảnh này thì biết nó sắp nguy hại đến nơi rồi, cô nhanh tay kéo anh lại, ra hiệu cho anh đừng nói nữa.
Hai người này chạm mặt lúc nào cũng có gay gắt.
" ai đồng ý cũng được, nhưng mà cô ấy có đồng ý hay không vẫn là do cô ấy quyết định".
Tịch Hân Nghiêng đứng bên cạnh bị điểm danh liền giương mắt.
Ông cụ Tịch cũng nhìn cô, hết cách, cô động não một chút rồi nói:" ông à, con không muốn".
Ông cụ Tịch lại vỗ bàn:" Tại sao lại không muốn, Đó là một gia đình tốt. Cũng có nhiều tài sản và tiền đồ rộng lớn".
Tịch Hân Nghiêng đợi ông cụ nói hết thì cười cười:" tài sản và tiền đồ có rộng lớn đi chăng nữa thì cũng là của người ta, cũng đâu phải của con".
" Con làm dâu ở đó, dù thế nào gia tài đó cũng vẫn của con". Ông cụ Tịch khẳng định như vậy.
Sai rồi....
Ông cụ Tịch lại nói:" Ta đã quyết định nhận lấy mối hôn sự này".
Tịch Húc Sâm đứng bên cạnh cô đã mất bình tĩnh, cô hoảng hồn kéo anh lại.
Nếu cãi nhau không được thì hùa theo xu thế nịnh hót đi.
Cô kìm Tịch Húc Sâm không được, anh lại nói:" trong nhà còn có một người nữa, tại sao ngài lại không sắp đặt cho cô ta, con nghĩ cô ta chắc chắn sẽ thích hợp hơn Hân Nghiêng".
Đúng rồi ha~ còn có Tịch Điềm Điềm, không phải nữ chính và năm chính là một cặp, rất yêu quý nhau hay sao, bây giờ nam chính và nữ chính được gán hôn thì sẽ rất tốt.
Ông cụ hừ lạnh:" Với con bé thì ta còn nói làm gì, nhưng mà cái này, triệu ra Triệu Thiếu Gia lại chỉ đích danh là Tịch Hân Nghiêng".
" là con sao, vì lý do gì chứ?". Cô hỏi.
Tịch Hân Nghiêng không hiểu được, không phải lúc trước Triệu Dược Khanh rất ghét cô sao, sao giờ lại muốn đính hôn.
Đừng đùa như thế chứ, không vui tí nào... nhất là đem cuộc sống của cô ra đùa, cô càng không thích.
Xin lỗi, cô không có hứng thú. Ở đâu ra nam chính tỏ ra máu mặt đến áp đặt hôn sự của người khác như vậy chứ.
Thật quá tức cười.
"Dù thế nào thì con cũng không đồng ý".
Tịch Hân Nghiêng chắc chắn nói.