TỔNG TÀI, LÀM PHẢN DIỆN PHẢI NGOAN

Bên này Tịch Húc Sâm đã đến nơi, trên núi lại xảy ra chuyện làm người khác khó chịu, với mọi người thì không chắc, nhưng với Tịch Hân Nghiên thì có, bởi vì chuyện này nó xảy ra trên người cô.

Tịch Hân Nghiên biết được cốt truyện, cô đã phòng bị vô cùng kỹ càng, bản thân tự động tránh xa nữ chính, cuối cùng nữ chính lại tự mình chạy đến dâng tận họng.

Rốt cuộc đây là vì Sao? Không lẽ là do cốt truyện, cốt truyện cuối cùng cũng không thể sửa đổi được Sao?.

Cô ảo não đang nhìn cái người trước mặt đang múa tay múa chân, ban nãy cô vừa ngồi đợi Mạch Doãn lấy đồ để quên trong lều liền gặp nữ chính.

Tịch Điềm Điềm đứng trước mặt cô, vẻ ghanh ghét không còn che giấu như trước mà lộ rõ ra mặt, tuy nhiên hành động vẫn tỏ vẻ như trước đây, nữ chính đáng huyên thuyên chất vấn cô về vụ không nghe lời ông nội, cô thật sự chán ghét.

Cô không chịu nổi, bật đi động, đeo lên tai nghe, bật nhạc hết cỡ.

" chị....?".
Tịch Điềm Điềm thấy thế thì càng gắt gỏng hơn, càng ngày càng nói những lời chanh chua.

" Cô nói đủ chưa? Cô không phải thích Triệu Dược Khanh lắm à?". Tịch Hân Nghiên ngồi dựa vào tảng đá, cuối cùng cũng gỡ tai nghe xuống chờ nữ chính nói mệt rồi tới phiên mình.

Vì muốn có chút riêng tư mà Tịch Hân Nghiên lựa chọn ngồi nghỉ ở một chỗ yên tĩnh ít người, Không hiểu sao, ở đây vốn chẳng có mấy ai, Tịch Điềm Điềm vẫn thích diễn kịch.

" Chị...?". Tịch Điềm Điềm vẫn thích nhập vai, ngạc nhiên nhìn cô.

" Đủ rồi, chỗ này có rất ít người, cô đừng diễn nữa, tôi quá rõ con người của cô rồi!". Tịch Hân Nghiên nghe không nổi nữa, thẳng thừng vạch mặt.

Quả nhiên, khi con người ta thẳng thắn với nhau, có một bên không chịu nổi liền trở mặt.

" haha". Cuối cùng cũng lộ, ở trước mặt cô, Tịch Điềm Điềm cười một điên rồ.

Tịch Hân Nghiên cũng không ngờ tới, tuy nhiên cô rất trấn định, lúc đầu ngạc nhiên sau đó thay bằng mỉa mai. Cô nhếch mép cười.

" haha, mày cuối cùng cũng thua tao mà thôi, còn hai cái ông già ở nhà kia, một người mù quáng, một người thì ra vẻ ta đây, tất cả người ở Tịch gia đều là đồ tồi, tao ghét... ghét tất cả các người, một lũ giả dối, một ngày nào đó tao sẽ trả thù, tao sẽ khiến những người làm mẹ con tao đau khổ phải xuống địa ngục ".

Trong mắt nữ chính hiện tại đều là căm hận, ánh mắt nhìn cô cũng hiện lên vẻ ghen tỵ, vẻ đơn thuần mà ngày thường nữ chính đóng giả cũng không còn, thay vào đó là bộ mặt ác phụ.

Nữ chính bảo sẽ trả thù, cô cũng lắc đầu ngao ngán, nếu như cô còn là nguyên chủ, khi nghe mấy lời này chắc có lẽ đã không bình tĩnh nổi, nhưng xin lỗi, cô là một linh hồn xuyên không, cô thấy dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.

Theo như cô được biết, ngày xưa, Tịch Húc Diệu trăng hoa làm nhiều điều có lỗi, cho đến khi mang thai nữ chính, mẹ của nữ chính cũng không biết người đàn ông kia đã có vợ, cho tới khi sinh ra mới vỡ lẽ, không những thế còn lầm lỗi với vợ ở nhà, khi vợ cả mang thai, ông cũng làm người phụ nữ khác mang thai.

Trong chuyện này không ai có lỗi cả, nếu trách thì hãy trách người đàn ông bội bạc.

Tịch Hân Nghiên vẫn im lặng không đáp lời, càng khiến cho Tịch Điềm Điềm căm hận cô hơn.

" mày im lặng? Mày đang khinh thường tao ?...Tao rất ghét mày, đừng nghĩ lúc nào mày cũng thanh cao". Tịch Điềm Điềm muốn điên rồi:" tại sao... tại sao... vốn dĩ tao với mày cùng tuổi, tại sao tao phải gọi mày là chị? Tạo sao tao phải mang danh đứa con ngoài giá thú? Tại sao mày có tất cả, còn tao thì không.....?".

" chuyện trả thù của cô tôi không có hứng thú, nợ ai người nấy trả, tôi cũng không nhờ cô gọi tôi là chị, cũng đừng làm những việc ngu ngốc trước mắt tôi". Cô điềm tĩnh nói.

Nhưng Có lẽ do thù hận, Tịch Điềm Điềm đã không còn bình tĩnh. Mỗi lời cô nói càng làm cho nữ chính phát điên thêm, cô biết mấy lời cô nói không được hay vào lúc này, nhưng nó là sự thật.

Tuy nhiên bấy giờ, Mạch Doãn vẫn chưa trở lại, Tịch Điềm Điềm lại ở một bên điên cuồng:" tao ghét mày, mày là người mà tao hận nhất, mày cướp ba tao, cướp đi tất cả tốt đẹp của tao".

Bấy giờ nói chỉ bằng thừa, Tịch Hân Nghiên bất đắc dĩ thở dài, không nói gì nữa, quay lưng rời đi.

Cô mở di động, nhìn màn hình, trong đó có một đoạn ghi âm vẫn đang thu âm, khi nãy cô không nghe nhạc, chỉ là sợ Tịch Điềm Điềm làm gì đó nên cô đã bật thu thanh, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ cô nghe phiền nên nghe nhạc, nhưng thực chất không phải như thế.

Hiện tại như thế, cô cũng không biết phải làm như thế nào cho phải, cô bỏ mặc Tịch Điềm Điềm ở chỗ cũ, tự mình rời đi.

Nhưng không ngờ tới khi cô vừa đi xuống đoạn dốc....chỉ nghe Tịch Điềm Điềm ở phía hét lên:" mày đi chết đi" sau đó chạy tới đẩy mạnh cô xuống vách núi.

Tịch Hân Nghiên hoảng hốt, thật không ngờ, theo lý cô là người đẩy Tịch Điềm Điềm, không ngờ tới....

Trước khi rơi xuống, cô còn phát hiện Mạch Doãn đã trở lại, ánh mắt lúc này rất hốt hoảng, trợn lớn.

Không lẽ.... đến cuối cùng cô vẫn không thể xoay chuyển được cốt truyện hay sao?

Bình luận

Truyện đang đọc