TỔNG TÀI, LÀM PHẢN DIỆN PHẢI NGOAN



Sự việc sau đó ra sao thì Tịch Hân Nghiêng không thể nào biết được nữa, cô say đến nỗi choáng váng, sau đó thì gục lên vai Tịch Húc Sâm.

Đương nhiên anh có nhiệm vụ cao cả là mang cô lên giường.

Anh không thể làm gì khác là xuống bếp nấu canh giải rượu cho cô, ngày mai cô còn phải đi học, nếu không giúp cô một chút thì ngày mai nhất định khi tỉnh dậy sẽ rất đau đầu.

Cô an ổn ngủ được 15 phút thì bị gọi dậy, hai đầu mày nhíu chặt, có chút khó chịu, cô vẫn chưa kịp lên án thì bị đút cho một ngụm canh, trong miệng đều là hương vị rất khó tả.

Cô nhăn mặt:" cái gì thế?".

" canh giải rượu". Anh bình tĩnh đáp, lại dùng miệng uống một ngụm canh rồi đút cho cô.

Tịch Húc Sâm hông dùng muỗng, Cứ thế cho cô uống hết một bát canh, cuối cùng còn cắn lên môi cô hai cái mới chịu buông ra.


" ngủ đi ". Anh nói.

Tịch Hân Nghiêng hai mắt nhắm chặt, rất an phận thủ thường, ôm gối lăng vào góc tường ngủ say như chết.

Anh thở dài, sau đó dém chăn cho cô rồi trở về phòng mình, có lẽ ngày mai sẽ là một ngày bận rộn....và cũng sẽ có nhiều điều thú vị, anh có chút háo hức, ngày mai, nếu cô tỉnh dậy sẽ phản ứng như thế nào, cô không được quên.... nếu quên...anh nhất định sẽ trừng phạt cô.

Tịch Hân Nghiêng ngủ đến thờ thẫn, không biết trời cao là gì, Buổi sáng hôm sau đúng giờ liền được Tịch Húc Sâm gọi dậy.

Cô trở mình, cảm thấy đầu đau giống như đến mức nứt ra làm Tịch Hân Nghiêng khó chịu muốn chết.

" Đau đầu quá " cô khẽ rên rỉ.

Tịch Húc Sâm đương nhiên nghe thấy được, anh hơi nhíu mày, đi đến xoa nhẹ hai bên thái dương cho cô.

"  Ừ hôm qua em uống rượu". Anh vừa nói vừa xoa, cũng may hôm qua anh đã nấu canh giải rượu cho cô, nếu mà không có nó thì hôm nay đã không thể dậy nổi rồi, chứ không phải là đau thông thường như thế này đâu.

Vì là buổi sáng sớm, lại còn mới vừa tỉnh rượu, Tịch Hân Nghiêng vẫn còn chưa nhớ lại được chuyện hôm qua, tư duy trong thời gian ngắn không thể down xuống được tin tức, lúc này cô chỉ mơ màng nhìn anh cười cười:" cảm ơn chú.... chú?".

Cô nói tới đây thì ngập ngừng, nghi ngờ nhìn anh, có lẽ tư duy của cô đã down xong tin tức xong xuôi, lại gặp phải từ " chú " nhạy cảm này...

Tịch Hân Nghiêng liền nhớ rõ toàn bộ chuyện hôm qua.

"... chú... chú... chú....". Cô lắp bắp nói, dường như bị bản thân mình dọa sợ, cô né tránh hai bàn tay của anh, nhìn chằm chằm vào Tịch Húc Sâm, vô cùng chộp dạ.

" ừ " Anh hứng thú nhìn cô, hai tay đút vào túi quần:" nhớ ra chuyện hôm qua rồi sao?".


Tịch Hân Nghiêng còn biết làm gì đây, cô gãi gãi đầu, giống như học sinh tiểu học gây họa, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trước tiên là lúng túng sau đó là đỏ mặt, không biết những hành động hôm qua của cô lọt vào mắt anh, anh sẽ suy nghĩ cái gì đây.

Tịch Hân Nghiêng thật muốn chết quá đi, tại sao hôm qua cô lại càn quấy đến như thế chứ, tại sao tửu lượng của nữ phụ lại kém đến mức này....

Cô thật đau đầu...

" Hôm qua xin lỗi chú, cháu làm gì có lỗi với chú mong chú có thể bỏ qua được không?".

Cô dùng hình động chắp hai tay lên ngực hướng anh nói lời xin lỗi, hi vọng là mình thể hiện đủ thành ý để không gây mất thiện cảm trong mắt anh.

Tịch Húc Sâm đứng trước lời xin lỗi của cô không tỏ vẻ gì cả, anh nhíu mày thật lâu, sau đó hỏi lại cô:" em đã nhớ lại được bao nhiêu chuyện rồi ?".

Anh nghiêm nghị:" nói thật".

Anh đang nghi ngờ cô nhóc này chị nhớ được một nửa chuyện hôm qua mà thôi.

Mà cũng quả thật là như thế, Tịch Hân Nghiêng vừa nghe anh hỏi xong liền thành thật trả lời:" cái này.... nhớ đến chuyện..... chú bảo sẽ đưa cháu đi gặp chú mà thôi".

Cô hướng tay về phía anh vẻ mặt rất thành khẩn:" xin lỗi cháu không cố ý đùa giỡn chú đâu".

Trước vẻ mặt bàng quang của anh, cô không biết là anh có để ý đến chuyện đó hay không, nhưng hiện tại cô đang rất gấp gáp, bởi vì kế hoạch trong bao nhiêu ngày của cô đặt ra đều đổ vỡ hết rồi, cũng chỉ vì chuyện hôm qua mà bể nát hết thảy rồi.

Nếu hàng tượng bị hủy hoại như thế thì làm sao cô có thể theo đuổi được nam phản diện bây giờ?.

Chết mất chết mất.


Bên này Tịch Hân Nghiêng đang lo lắng cho những thứ vô bổ, cái được cái không, thì bên kia Tịch Húc Sâm bình thản đến lạ.

Bây giờ anh không muốn cô đối mặt trực tiếp với nó, anh sẽ cho cô chút thời gian để thích ứng, chỉ là không thể để cô quên chuyện ngày hôm qua dễ dàng như thế được.

Tối hôm qua, còn bảo hôm nay nếu cô quên sẽ bị phạt mà hiện tại anh lại không thể xuống tay được,  đối với cô, anh quả nhiên là một người nói được nhưng không làm được.

Hết cách....

" ...chú...." Trong lòng cô đã chắc chắn rằng anh sẽ không tha thứ cho mình, nên dở thói mè nheo, nài nài nỉ nỉ.

" không thể " Tịch Húc Sâm nói.

Quả nhiên...

Tịch Hân Nghiêng liền giống như đang ăn mướp đắng...






Bình luận

Truyện đang đọc