Tịch Hân Nghiêng bị ngượng chết.
Ai nói nam phản diện không biết tán gái thì bước ra đây, cô sẽ cho tên đó đẹp mặt. Tuy là câu tỏ tình này hơi thực tế hóa nhưng mà... haha.... lại rất xoáy vào đúng trọng tâm người nghe.
Thật ngọt miệng quá đi.
" à, thẻ thư viện này từ đâu mà anh có vậy?".
Cô nhìn tấm thẻ trên bàn mới sực nhớ.
Tịch Húc Sâm điềm tĩnh đáp lời:"trợ lý đưa cho anh".
Phải rồi, boss phản diện mà^^.
Thẻ thư viện chỉ có học sinh trong trường mới có, để chứng minh thân phận, cũng có thể mượn thẻ vào đọc sách, cũng giống như Tịch Húc Sâm bây giờ.
Hiện tại Tịch Húc Sâm cũng đã đến, cô cũng không thể bỏ mặc anh, cũng không thể để anh ngồi ở đây, cô chỉ còn biết kéo người rời đi.
Trước khi đi có nhắn tin thông báo với Mạch Doãn, nói với cô nàng một câu xin lỗi rồi theo anh ra khỏi thư viện.
Ở một góc tường, đã có người thấy được cảnh tượng này, Tịch Điềm Điềm cười rất hung ác, cô ta đã chứng kiến từ đầu đến cuối, cười rất vui vẻ, cô ta đã nắm thóp được chuyện của Tịch Hân Nghiêng, cô ta rất tự tin lần này Tịch Hân Nghiêng sẽ bị hạ bệ.
Không một ai trong nhà biết được quan hệ của hai người, lần này..... Cô ta đột nhiên hưng phấn lạ thường.
Nếu Tịch Hân Nghiêng mà biết ngày hôm nay chỉ đi thư viện mà hội ngộ gặp được rất nhiều người như thế thì sẽ chật lưỡi, khen ngợi một câu " phong thủy ở đây thật tốt".
Tịch Hân Nghiêng cũng không có lo lắng về vấn đề quan hệ của cả hai bị khui ra, cô thì không có vấn đề gì, bởi vì cô không phải nữ phụ, chỉ là Nữ chính tự mình ảo tưởng hạ bệ cô mà thôi.
Bên này thanh niên Mạch Doãn làm gì có tâm trạng trách móc cô, vì cô nàng cũng đang gặp rắc rối.
Mạch Doãn nhìn tên trước mặt, nhăn mày:" cậu tránh ra, tôi muốn đi".
Từ Huy cà lơ phất phơ:" không thả".
" tôi không biết cậu, cậu nhìn lầm người rồi".
Cô nàng không hiểu, vì cái gì lại bị chặn ngang như thế, cô nàng nhớ không lầm là mình không biết người trước mặt này.
Từ Huy cười cười:" thật à?, hai tuần trước cô còn cứu tôi".
Mạch Doãn đờ ra, nghi ngờ nhìn cậu ta.
" nhớ ra rồi sao?". Từ Huy lại cười, rất hứng thú đưa tay xoa tóc cô.
Mạch Doãn né tránh, cô nhớ ra rồi, hai tuần trước cô có đi ngang qua ngã XD, thấy trong hẻm nhỏ có một vật gì đó, thấy kỳ lạ, cô tò mò đến xem thử, lại giật mình khi nhìn thấy có người bị ngất nằm trong đống rác, cả người đầy máu.
Mạch Doãn hoảng loạn, nhìn người không ra người kia cứ thế đổ máu, cô muốn chạy đi, cô không muốn dính líu đến rắc rối, bởi vì cô sợ.
Cô nhanh chóng chạy đi.... nhưng đến trước ngõ thì khựng lại, không được.... Cô không thể bỏ lại người bị nạn như thế, cô....
Mạch Doãn không biết phải tính toán như thế nào....
Lý trí đảo quanh một vòng, cô bị lý trí chèn ép, thở dài.
Cô không chạy nữa, xoay người lại.
Mạch Doãn rụt rè không dám đến gần người đầy máu kia, cô từ từ tiến lại, tay cầm sẵn di động.
Nếu người kia chết rồi thì cô phải nhanh chóng gọi cho cảnh sát.
Cô đưa tay lên ngang mũi người kia, hơi thở mỏng manh phả vào đầu ngón tay, tuy là yếu ớt nhưng vẫn còn sự sống.
Vẫn không chết.
Cô mừng rỡ tiến đến, việc đầu tiên phải cứu người, cô kéo người này lên, mệt đến bở hơi tai.
Đến khi cô kéo được người lên cũng đi không nổi nữa, người này rất nặng, lại cao kinh khủng.
Khi cô kéo người này lên mới biết được.
Cả người cô cũng bị dính máu của người này, cái váy trắng thuần bị nhiễm đỏ và nhàu nhĩ.
Mạch Doãn ngả nghiêng kéo người ra đầu ngõ, chiều cao chênh lệch, rất khó mang người đi.
Cô thở dốc từng đợt, chưa bao giờ cô mệt đến sấp mặt như thế này.
Ra đầu ngõ sẽ có taxi, cô gắng sức kéo đi, vừa ai oán hôm nay cô thật xui xẻo.
Mạch Doãn chỉ lo ôm người cho chắc mà không hay biết cái người máu me kia từ từ mở hé mắt thấy rõ hết mọi thứ.
Người này nhìn rõ cô gọi taxi, rồi có người giúp đưa vào taxi, sau đó lại bị thiếu máu mà ngất xỉu.
Mạch Doãn đưa người đến bệnh viện xong thì trời cũng vừa tối, khi cô về nhà thì cả nhà cũng hốt hoảng khi thấy bộ dạng của Cô, làm cô phải giải thích một hồi.
Mạch Doãn nhìn người trước mặt, không nghĩ người hôm đó lại là người trước mặt này, cô cũng không muốn hỏi lý do, là chuyện của người ta, cô không muốn nói.
" chuyện đã qua, cậu bình an là tốt rồi, tôi phải trở về, bạn của tôi đang đợi".
Từ Huy đưa một lọn tóc của cô lên mũi ngửi, Mạch Doãn bị nhột, giật lại, kéo nó xuống.
" được ". Từ Huy nói, rất rộng lượng nhích người nhường chỗ cho cô.
Mạch Doãn cảm thấy may mắn, cũng nhanh chóng rời đi, thật xui xẻo, cô chỉ đi thư viện lại rắc rối như vậy đấy, cô cũng không có tâm tư nào ở lại đây nữa.
Sau khi cô rời đi, nhìn bóng lưng của cô, Từ Huy lại khẽ cười, cũng rời đi sau đó.