TỔNG TÀI, LÀM PHẢN DIỆN PHẢI NGOAN

Tịch Húc Sâm gật đầu đồng ý, Bân Như Nhu liền đuổi theo bác sĩ.

Cô đứng một bên, đợi bác sĩ sắp xếp xong hết cho Tịch Hân Nghiên mới bước đến.

Trên trán Tịch Hân Nghiên đã tháo băng gạc, nhưng phía dưới vẫn còn băng bó, cũng may nhờ Tịch Húc Sâm chăm sóc tốt, sắc mặt của cô nhu thuận hồng hào hơn trước.

Bân Như Nhu không có ý đánh thức cô, chỉ im lặng ngồi kế bên, sau đó thở dài tiếc thương rồi bước ra ngoài.

Tịch Húc Sâm sau khi tiễn hai người ra về mới trở lại phòng cô, nhận lấy bản kiểm tra của cô xem xét, mọi thứ đang dần hồi phục tốt.

Anh xem xong bệnh án, bấy giờ mới cầm lên tập hồ sơ Hứa Kình đưa lúc nãy lên mở xem.

Ngày mai là ngày tuyên án Tịch Điềm Điềm, anh còn muốn Tịch Điềm Điềm trả giá nhiều hơn nữa, cô ta không dễ gì ngồi tù một cách dễ dàng như thế được đâu, cái giá ngồi tù chắc chắn sẽ ghánh, không ai có thể cứu nổi được.

Ngày mai Tịch Húc Sâm sẽ cho thư ký đi xử lý chuyện này, anh sẽ không đến, thật bẩn.... vả lại còn một người nữa anh chưa tính đến.

Triệu gia......

Tịch Húc Sâm vân vê nhẹ cằm, trong đầu đã suy tính hết mọi thứ, ánh mắt sắc bén đáng sợ, sau đó bất giác nhìn người con gái ngủ trên giường, khuôn mặt bỗng chốc dịu lại, khẽ cười.

" ngủ ngon~ bảo bối, em sẽ mau chóng hồi phục".

Ngày hôm sau, theo lời thuật lại của thư ký, đúng y như ý của Tịch Húc Sâm, Tịch Điềm Điềm lãnh án 10 năm tù, phía ông cụ Tịch cũng không làm gì được, không những thế Tịch Húc Sâm còn giúp Tịch Điềm Điềm sống không được thoải mái trong tù từ nay trở về sau.

Mỗi ngày Tịch Điềm Điềm đều bị đàn chị trong tù thăm hỏi, sống không bằng chết..

Quả thật Tịch Điềm Điềm không thể nào sống nổi, tâm trí cô ta đã hoảng loạn, mỗi ngày bác sĩ tâm lý đều đến, nói với cô ta việc đẩy người xuống vực là một tội ác, ngày nào cũng cho cô ta thấy sự thật hắc ám, Cô ta cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, lâu dần... tâm lý và Cơ thể cũng không được bình thường.

Tịch Húc Diệu đến thăm vài lầm, Tịch Điềm Điềm cũng đã mơ mơ màng màng.

Cô ta bây giờ cảm thấy tay mình có rất nhiều máu, đau khổ vô cùng. Tịch Húc Diệu cũng hết cách.

-----------------
Ba tháng sau.

Vết thương trên người Tịch Hân Nghiên đã lành hết, thạch cao cũng đã gỡ, trong chẳng khác gì người bình thường, tuy nhiên chỉ có Tịch Húc Sâm mới biết, trên người cô đầy vết thương.

Tuy nhiên trong lúc điều trị cho cô, các bác sĩ đã áp dụng vào liệu trình xóa sẹo, hiện tại những vết thương đó chỉ còn mờ mờ, nhìn sơ rất ít để ý.... nhưng mà....

Tịch Húc Sâm lại tìm cách xóa đi những vết sẹo đó cho cô, anh không phải chê cô xấu, anh chỉ muốn cô quên hết đau buồn cùng sợ hãi ngày hôm đó.

Cô đã phục hồi được một ít kí ức, nhưng thật tiếc, những kí ức đó không hề có sự tồn tại của anh, những thứ liên quan đến anh một chút cũng không nhớ. Tịch Húc Sâm rất buồn, nhưng mà vẫn vì cô mà cố gắng, cũng không tạo áp lực cho cô.

Tịch Hân Nghiên nghỉ học tạm thời ở trường, thầy cô cũng lần lượt đến thăm hỏi trong mấy tháng vừa qua.

Tịch Hân Nghiên ôm mèo ú ngồi trên sofa, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, Con mèo này cô nghe nói là của Tịch Húc Sâm thấy cô buồn nên mua về, hảo là chủ cũ không nuôi nữa nên anh nuôi nó, cô vừa vặn cũng rất thích, nhưng mà mèo lớn rất khó nuôi, thường thì người ta sẽ nuôi mèo con mới phải, nhưng con mèo này thật kỳ lạ, thân thiết quấn lấy cô y hệt như cô mới là chủ nhân của nó.... cô thích mèo mập... mà không may, Con mèo này chủ cũ nuôi cũng tốt quá, cả người toàn mỡ, rất hợp ý cô.

Tịch Hân Nghiên cứ nghĩ là do bản năng của động vật nên cũng không nghĩ gì nhiều.

" bà xã, ăn táo". Tịch Húc Sâm từ phòng bếp bước ra, đặt đĩa táo được cắt sẵn xuống bàn, sau đó ngồi xuống ôm cô vào lòng.

Lúc này Con mèo cũng rất hiểu ý, nhảy xuống ghế chuồn đi mất, thân hình mập mạp thêm cái chuông trên cổ cứ kêu leng keng.

Tịch Hân Nghiên nghe anh gọi là bà xã thì đỏ mặt, bắt đầu từ 1 tháng trước, Tịch Húc Sâm bắt buộc cô dù thế nào cũng phải gọi anh là ông xã, nghe ngượng chết đi được.

Thật ngại, cô không muốn gọi. Nhưng không gọi không được, Tịch Húc Sâm sẽ đè cô xuống hôn sâu cho đến khi nào cô chịu mới thôi, Tịch Hân Nghiên cũng hết cách.

Cô nghĩ thầm, dù sao cũng là chồng cô... gọi một chút cũng sẽ không sao, khi gọi tim cô còn đập thình thịch nữa.

" tim còn đập mạnh không?". Tịch Húc Sâm hỏi.

" ... ai .....đập mạnh". Mang tai cô càng ngày càng đỏ, chuyện tim cô đập nhanh, có lần cô vô tư nói cho Tịch Húc Sâm biết, và thế là cứ thế bị trêu đùa.

Không biết như thế nào, trong tiềm thức Tịch Hân Nghiên lẳng lặng nhảy ra một câu " Tịch Húc Sâm ngày càng lưu manh".

Tịch Hân Nghiên chịu hết nổi đẩy Tịch Húc Sâm ra, muốn thoát khỏi nhưng lại bị anh ghìm chặt, sau đó miếng táo được gọt sẵn còn cắm trên nĩa được đưa đến miệng. Cô cũng không khách khí cắn một miếng to.

Tịch Húc Sâm thong thả tựa cằm lên vai cô ngắm ánh chiều vàng, bầu không khí chỉ riêng hai người yên ả đến kì lạ, anh yêu cô nên không muốn cưỡng ép cô nhớ lại, Tịch Húc Sâm đã lường trước, cô không nhớ cũng được, anh sẽ cùng cô tạo nên những kí ức mới.

Không sao cả, anh sẵn sàng cưng chiều cô cả đời.

Bình luận

Truyện đang đọc