" ở đây có một chút quà cháu biếu gia gia, xin người đừng chê".
Tịch Húc Sâm lúc này lễ phép không có người nào sánh bằng làm ông ngoại của cô cười không ngớt miệng:" đến chơi với Lão già này là vui rồi, quà cáp làm gì".
Anh nho nhã cười đáp:" chỉ là mấy món thuốc bổ để tăng cường sức khỏe thôi ạ, mong gia gia sống lâu trăm tuổi".
" ha ha, được được".
Cô nhìn hai người vừa nâng qua vừa hứng lại trong lòng cười khổ một trận, cô còn tưởng hai người sẽ rất khách khí lắm, hóa ra là không hẳn như thế.
Vừa hợp, Phượng Vũ Vân từ trong bước ra, trên tay còn cầm theo một bát canh gà hầm thuốc.
Bà thấy Tịch Húc Sâm cũng hơi ngờ ngợ, sau đó hướng về phía cô nháy mắt giống như trẻ nhỏ bướng bỉnh.
Mẹ cô đặt bát canh lên bàn, cười nói:" hai đứa đến rồi sao, còn đem theo quà cáp đến làm gì chứ".
" mẹ ~ " cô gọi bà, bên cạnh Tịch Húc Sâm cũng gọi một tiếng " Chị Dâu", bà nhìn cô và anh sau đó cười rất lâu.
Phượng Vũ Vân đẩy bát canh đến gần Phượng Lão, đặt vào tay ông cái muỗng:" ba, ăn canh nhé".
Ông nhìn bát canh một chút, nhíu mày giống như hờn dỗi:" lại là canh à?, lão già này rất khỏe, không có thịt kho sao?".
" ba à, ăn ít thịt mỡ mới tốt cho sức khỏe" bà nhắc nhở:" canh này rất tốt, bổ máu đó".
Cô nhìn ông lưỡng lự chỉ muốn cười, cũng đồng dạng a dua theo mẹ mà khuyên nhủ ông.
" ông à, phải giữ sức khỏe nga~ ".
Bị con gái và cháu gái nói như vậy, Phượng lão đắn đo một chút, cuối cùng vẫn là thõa hiệp:" được rồi, được rồi, cả đám hùa theo ăn hiếp ta".
Phượng lão tuy nói dỗi như thế nhưng trong mắt đều là ý cười.
Cả bốn người đều rất hòa hợp.
12 giờ^^.
Cũng đã giữa trưa, người giúp việc ôm lấy một chồng quà anh mang tới dời qua vị trí khác, theo lệnh vào bếp dọn cơm lên bàn ăn, cô bưng lấy bát canh của ông chuyển vào trong, còn Anh thì dìu ông vào.
Mẹ cô phủi tay từ trong bếp đi ra, ngồi vào bàn ngay bên cạnh cô, phía đối diện cô là Tịch Húc Sâm.
Trên ghế chủ tọa, Phượng lão đang ăn canh vừa vuốt ve con mèo nhỏ của cô, thích ý không buông tay.
Cô nhìn ông ăn rất nhẹ nhàng, nhìn lại bát canh, có lẽ mẹ cô đã dụng tâm hầm nó rất kỹ lưỡng, rau củ vô cùng mềm, thịt gà cũng không cứng, bên trong còn thấy táo đỏ và một số cây thuốc khác, thoang thoảng mùi thuốc bắc.
" mọi người ăn cơm thôi". Phượng lão thấy thức ăn đã sẵn sàng liền mở miệng.
Gia chủ đã nói như thế, đương nhiên là mọi người đều nghe theo, bình thường trên bàn cơm đều im lặng tuân thủ ăn cơm, hôm nay lại đặc biệt phá lệ trò chuyện.
Cô đáp lại vài câu, sao đó lực chú ý của ông ngoại cô chuyển dồn hết lên trên người Tịch Húc Sâm.
Ông hỏi đông hỏi tây, lại qua hỏi đời sống thường nhật hằng ngày, cô nghe mà muốn phát rầu.
Tịch Hân Nghiêng nhai cơm, vừa nhìn anh vô cùng bình tĩnh đối đáp rất quy củ và hợp lệ, trên mặt vẫn rất dửng dưng thì rất nể phục.
Trong chén lại bị gắp cho một khối cá tuyết.
Không biết từ lúc nào lực chú ý của anh dồn hết vào người cô, cá cũng là của anh gắp cho.
Tịch Hân Nghiêng đột nhiên chưa kịp phản ứng, mẹ cô bên cạnh hích vai cô một cái.
Cô giật mình, nhìn anh:"... cảm ơn chú ạ".
" ừ, ăn nhiều một chút". Tịch Húc Sâm nói.
" vâng".
Hai người đối mắt với nhau rất lâu, ông ngoại nhìn hai người, cuối cùng vẫn là bị một tiếng ho của Phượng lão nhắc nhở kết thúc bữa ăn trưa nông nổi này.
Sau đó, Tịch Húc Sâm theo Phượng lão vào phòng uống trà, chơi cờ.
Còn cô thì bị mẹ bí mật kéo về phòng.
" sao hả, mẹ vẫn muốn hỏi con lần nữa, ở chung với Tịch Húc Sâm có ổn không?". Vừa vào phòng mẹ cô liền hỏi.
Tịch Hân Nghiêng theo phản xạ nghĩ đến chuyện hôm qua anh đã " vô ý" nói về chuyện đối gen, khự.... ngoài chuyện đó ra thì mọi thứ....
" đều rất tốt ". Cô chỉ nói với mẹ như thế.
Phượng Vũ Vân hỏi:" thật không?".
Cô gật đầu, gật đầu.
" haizzz~ vậy mẹ yên tâm rồi, à... Con hồ ly tinh kia có còn gây cản trở cho con không?".
Hồ ly tinh trong miệng của mẹ cô thì không cần phải nói đã biết là vị nào.
Chuyện của Tịch Điềm Điềm lúc trước cáo trạng với Tịch Húc Diệu bà cũng biết, bây giờ thì vừa vặn hỏi tới.
" không có ạ, dạo này con không có gặp lại cô ta ". Cô nhún vai.
" hừ!! Lão già đáng chết, ông ta còn dám làm như thế nữa thì mẹ ly hôn với ông ta, hai hôm trước ông ta còn đến tìm mẹ.... hừ".
Tịch Húc Diệu đến tìm mẹ cô à?, Tịch Hân Nghiêng tò mò hỏi:" ba đến tìm mẹ sao?, ông ấy nói gì ạ?".
Phượng Vũ Vân nghe hỏi càng bực bội hơn, bà khoác tay:" thì nói cái gì, bị ông con đuổi thẳng ra khỏi Phượng gia".
Ồ! Thật là có phong phạm.
" lúc đó mẹ rất hả dạ, ông ta đến chắc lại nói chuyện của ả hồ ly tinh kia, mẹ của con thật không muốn nghe".