TỔNG TÀI LẠNH LÙNG: “MẸ ĐƠN THÂN, GẢ CHO ANH”


Lâm Lạc Nhi nhìn Phong Tử An, càng khiếp sợ trong lòng hơn, theo bản năng mà nép vào phía sau Lương Định, cô ta thầm khấn trời phật đừng để cho Khương Nhĩ nói đến cô ta.
Nhưng là, trời sẽ bất dung cho kẻ ác, người làm chuyện xấu, trước sau cũng sẽ nhận nghiệp.

Phong Tử An vẫn một mực dồn hỏi Khương Nhĩ, “Thế nào hả, không biết năm đó tôi làm mất vật gì sao?” Anh bỗng cười như không cười, gằn lên từng chữ, “Chẳng phải cô Khương đây lên giường với tôi sao, sao lại không biết?”
Anh thâm ý lẫn lạnh lẽo mà tra hỏi: “Hay là cô năm đó căn bản chính là lên giường với người đàn ông khác?”
Khương Nhĩ câm như hến, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, hơn nữa cô ta cảm thấy, người đàn ông trước mẳt cô ta lúc này không phải người, anh chính là quỷ, chính là quỷ hung ác, nào có cái dáng vẻ ôn nhu khi ở bên Dương Tinh Vũ kia chứ.
Khương Nhĩ bỗng cảm thấy sợ hãi, là cô ta ngu ngốc, không nên vì tham tiền mà làm chuyện dại dột này.
Mọi người càng lúc càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng rồi.

Nếu như là chính như lời cô gái kia nói cô ta là người năm đó ngủ với Phong tổng, vậy thì cô ta sao lại không nhớ giữa họ xảy ra chuyện gì nha.
Hơn nữa, cô gái kia nếu thật sự làm chuyện kia cùng Phong Tử An, vậy thì tại sao Phong Tử An lại không có chút phản ứng nào khi nhìn thấy cô ta.

Trừ phi…

Cô ta mới thật sự là đồ giả.

Phong Tử An nhìn cái biểu cảm sợ hãi của Khương Nhĩ, anh cười lạnh trong lòng, chỉ bằng chút bản lĩnh nhỏ nhặt này còn muốn qua mặt tôi, người phía sau cũng đủ can đảm đấy.
“Nói đi, là ai chỉ thị cho cô?”
Khương Nhĩ vừa sợ, nhưng lại tiếc nuối ngày tháng sung sướng sau này, vẫn cố chấp nói: “Tôi, không ai chỉ thị cả, năm đó… năm đó, tôi mới là cô gái cùng anh, tôi..”
“Câm miệng!” Phong Tử An chán ghét, tức giận đến đỉnh điểm, vài giây trước khi cô ta cố chấp nói lời kia, anh đã có chút khoan hồng rồi.
Nhưng mà cô ả này lại cứ không muốn nhận chút cái khoan hồng kia anh ban cho, nếu muốn chết vậy, thế thì anh toại nguyện cho cô ta.
“Cô tưởng tôi không biết cô là ai sao?” Phong Tử An đôi mắt sắc lạnh nhìn Khương Nhĩ, “Khương Nhĩ, tốt nhất cô nên khai ra kẻ chủ mưu, bằng không, hôm nay, đừng hòng sống sót mà rời khỏi nhà họ Phong.”
Mọi người kinh ngạc, lại còn có loại chuyện này, âm mưu sao?
Hàn Phi có chút khiếp sợ nhìn Phong Tử An, tên này thì ra biết từ trước rồi, chẳng qua hắn thả mồi câu từ từ con cá lớn trốn phía sau mà thôi.
Phong Tử An, hôm nay mới nhìn được mặt này của cậu ta, chỉ có điều, Tinh Vũ có bao giờ thấy được mặt lạnh lẽo hung ác thế này của cậu ta không?
Mọi người không ai quan tâm đến suy nghĩ của Hàn Phi, ai cũng khiếp sợ nhìn Phong Tử An giống như gặp quỷ.
Người đàn ông này, nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Khương Nhĩ bủn rủn tay chân, sợ hãi quỳ sụp xuống, “tôi…”
Phong Tử An mất kiên nhẫn, “Không cần nói nữa, Bạch Hiên.”
Bạch Hiên vốn là trợ lý của Phong Tử An, lúc này lại mang một thân phận khác đó là vệ sĩ riêng bên cạnh anh, bất giác xuất hiện, “Cậu chủ, cậu gọi tôi.”
“Mang cô ta đi.” Phong Tử An ra lệnh, “Dùng cách nào tuỳ cậu, để cô ta nói ra cái nên nói.”
“Vâng, cậu chủ.” Bạch Hiên thoắt cái đến chỗ Khương Nhĩ, một tay kéo ngược cô ta đi, Khương Nhĩ sợ hãi vùng vẫy, “Buông tôi ra, các người định làm gì?”
Bạch Hiên cười gian ác, “Làm cái gì, cô từ từ sẽ biết thôi.” Tay cậu ta nắm tóc Khương Nhĩ lôi đi, “Cô nên ngoan một chút, tôi không thương xót phụ nữ đâu.”
Khương Nhĩ la hét dãy giụa lợi hại, “Đừng mà, tôi khai, tôi nói hết, là cô ta, cô ta sau tôi, tôi không biết gì hết.

Tha cho tôi đi.”
Phong Tử An ra hiệu Bạch Hiên, “Buông cô ta ra.”
Khương Nhĩ ôm mặt khóc nức nở.


Sau đó tức giận mà nhìn đến Lâm Lạc Nhi, hét lên: “Là cô, chính là cô hại tôi, nếu hôm nay tôi không thoát được một kiếp, tôi có làm ma cũng sẽ bám theo ám cô đến chết.” Khương Nhĩ vừa nói vừa chỉ tay về phía Lương Định và Lâm Lạc Nhi.
Mọi người chăm chăm mà nhìn theo cái hướng tay của Khương Nhĩ đang ra sức mà chỉ ra kẻ xui khiến cô ta, chỉ thấy hướng kia chính là chỗ Lương Định và Lâm Lạc Nhi đang đứng.
Lương Định thầm than hỏng bét, quả nhiên là do Lâm Lạc Nhi, người phụ nữ này quả nhiên là đã làm loại chuyện kia.

Hiện tại hắn đứng chung với cô ta, liệu có bị Phong Tử An nghi ngờ, hơn nữa Lâm Lạc Nhi này vẫn còn chút giá trị lợi dụng với hắn ta, hắn không thể đứng nhìn cô ta chịu sào.
Lâm Lạc Nhi khiếp sợ khi thấy Khương Nhĩ vạch trần mình, dù không có bằng chứng nhưng mà cô ta vẫn sợ.

Phong Tử An là một tên hung hiểm cực kỳ, thủ đoạn của anh ta, cô ta không phải chưa từng nếm.

Cảm giác trốn trui trốn nhủi, cô ta tuyệt đối không quên.
Con ranh Khương Nhĩ, thành công thì ít, thất bại có thừa, đúng là đồ ngu ngốc, tham tiền, lại sợ chết.
“Quả nhiên là cô?” Phong Tử An lạnh lùng nhìn đến Lâm Lạc Nhi đang ở phía sau Lương Định.
“Phong tổng, chuyện này chắc là có hiểu lầm rồi đi.” Lương Định trấn tĩnh cố dàn xếp trước mặt Phong Tử An.
Phong Tử An từng bước tiến đến chỗ Lâm Lạc Nhi và Lương Định.
“Lương tổng, tôi khuyên anh đừng tạo nên khó xử giữa chúng ta.” Phong Tử An lời ít ý nhiều, chính là nếu Lương Định cố tình muốn bao che cho Lâm Lạc Nhi, anh cũng sẽ không tha cho Lương Định.
Lâm Lạc Nhi run sợ trong đầu mà cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo sau của Lương Định, cô ta liền rất sợ Lương Định sẽ bán cô ta lại cho Phong Tử An.
Lương Định trấn tính, cố gắng đàm phán với Phong Tử An, “Phong tổng, chuyện cũng không đến mức đó, chính là ai giả mạo thì xử lý kẻ đó, chuyện cũng không liên quan đến Lạc Nhi, cậu việc gì phải làm lớn chuyện?”

Phong Tử An cười lên khinh thường, “Ha Ha, Lương tổng thật biết nói chuyện, cái gì là đừng làm to chuyện.

Anh thử hỏi hết mọi người ở đây, chuyện hôm nay xảy ra, có thể coi là nhỏ sao? Con gái tôi bị phá mất nghi thức tẩy trần, vợ tương lai của tôi bị bôi nhọ, tôi còn bị mang tiếng là phong lưu, anh nói chuyện này nhỏ sao?”
Lương Định im lặng không phản bác được, Phong Tử An quá thâm sâu, đấu với cậu ta, hắn từng ăn thiệt mấy lần, hiện tại ghi hận vẫn ở trong lòng.
“Cậu đừng ép người quá đáng, Lạc Nhi là bạn nữ đi cùng tôi, tôi đưa em ấy đến thế nào, cũng sẽ đưa em ấy về như vậy.” Lương Định cũng không muốn nhún nhường Phong Tử An.
Đúng là tình cảm tốt lắm.

Phong Tử An cười mỉa mai.
“Bạch Hiên, mang cái hàng giả kia đi, khiến cô ta phải bỏ đi khuôn mặt kia cho tôi, cô ta cũng xứng mang khuôn mặt giống cô mợ chủ nhà họ Phong sao? ” Phong Tử An ra lệnh.
Lập tức Bạch Hiên kéo Khương Nhĩ vẫn còn sợ hãi kêu khóc kia rời khỏi bữa tiệc, về phần cô ta có kết quả thế nào, khỏi cần phải nói thì ai cũng biết…
Mà Lương Định với Lâm Lạc Nhi nhìn thấy một màn kia, cảm thấy khiếp sợ trong đầu, Phong Tử An quả nhiên là đủ ác độc, dù người cũng đã khai ra, thậm chí còn cầu xin, nhưng không tha chính là không tha…
Hôm nay xem ra, khó mà thoát khỏi được khỏi hàm cá mập rồi….


Bình luận

Truyện đang đọc