TỔNG TÀI LẠNH LÙNG SỦNG VỢ VÔ ĐỐI


"Hàn Thiên, cậu có ngoài đó không mau vào đây!" Khánh San lo lắng, gương mặt xinh đẹp khẽ cau mày bất an.
"Thiếu phu nhân có chuyện gì vậy." Hàn Thiên nhanh chóng chạy vô xem xét tình hình.
Cậu là một trợ lí khiêng quản gia là người như hình với bóng của Quỷ Thất, là cánh tay đắc lực của anh và cũng là người hiểu anh nhất lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ, hình như là bên nhau từ nhỏ chỉ cánh nhau vài tuổi nên Hàn Thiên cũng sốt sắng không kém.
"Thiếu phu nhân đừng hoảng tôi gọi bác sĩ ngay đây."
Khánh San ôm chặt anh trong lòng, rõ ràng anh lúc nào cũng khỏe mạnh tại sao hôm nay lại đột nhiên đỗ bệnh như vậy? Hàn Thiên vội vàng gọi điện cho Cẩm An bác sĩ riêng của Quỷ Thất đến.

Nghe được tin Cẩm An vội vàng bỏ công việc đang làm dở trên tay chỉ cầm đồ nghề chạy tới thật nhanh, đúng là anh em vào sinh ra tử.

Tiểu Ngô cũng bên cạnh, thấy Khánh San rưng rưng nước mắt cũng không biết phải làm sao chỉ biết nói câu an ủi:” Thiếu phu nhân đừng khóc”.
Hàn Thiên vội đỡ Quỷ Thất lên giường.

Tầm 5 phút sao Cẩm An đã thở dốc chạy tới.

Khánh San đứng bên cạnh tay run lên không ngừng.

Trái tim cô bay giờ đau như cắt, cô bây giờ đã coi anh như người thân, cô sẽ không chịu thêm một sự mất mát nào nữa…!
Một lúc sau.
Cẩm An đã cho Quỷ Thất uống thuốc anh chút nữa sẽ tĩnh lại.

Khánh San vội vàng hỏi thăm sắc mặt Cẩm An tối sầm lại rất khó coi.

"Các người rốc cuộc chăm sóc cho thiếu gia kiểu gì vậy?"
Cẩm An tức giận trách móc, Hàn Thiên đứng bên cạnh chỉ đành bất lực.

Ai ở đây cũng biết tính khí Quỷ Thất cứng đầu không ai có thể khuyên bảo.

Cẩm An cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi lại thở dài một tiếng, Khánh San lo lắng lại càng trầm trọng.
"Cẩm An cậu đừng làm tôi sợ, mau nói cho tôi biết Thất Thất thế nào rồi!"
"Quỷ Thất một chút nữa là đột quỵ rồi!"
"…"
Khánh San im bặc, trái tim như đóng băng không hề đập trong phút giây nào đó.

Cô cố gắng nắm chặt lồng ngực mình khỏi đau nhói:"Cậu ấy đã gần một tuần không ngủ rồi, ăn uống cũng không đầy đủ cô nói xem…hazz người thường có thể chịu đựng được sao?"
"Nhưng rõ ràng tối qua Thất Thất đã ngủ cả đêm hơn nữa sáng nay cũng có ăn sáng."
Hàn Thiên và Cẩm An đứng bên cạnh thoáng chốc ngạc nhiên:"Thiếu gia vậy mà ngủ cả đêm sao."
Hàn Thiên ấp úng nói tiếp:"Thật ra từ khi thiếu phu nhân chuyển sang kiến trúc xa ở gần trường cậu chủ ngày đêm làm việc có khi quên cả ăn uống, ai khuyên bảo cũng không được."
Khánh San không tin vào những gì mình đang nghe, rốc cuộc tính mạng quan trọng hay công việc quan trọng? Một người bình thường mà có thể thức không ngủ cả một tuần?
"Nhưng…rõ ràng anh lúc nào cũng rất khỏe?"
"Phu nhân thật ra thiếu gia gắng gượng tỏ ra như vậy thôi!" Khánh San thật sự nổi giận với người đàn ông này, lớn gần 30 tuổi rồi còn không biết chăm sóc bản thân.
"Hai người đừng nói nữa, thời gian này phải chăm sóc cho tên cứng đầu này." Cẩm An hạ giọng quyết tâm.
"Hàn Thiên cậu đi báo cho lão phu nhân đi!"
Hàn Thiên xin phép ra ngoài để lại không gian cho Khánh San và Cẩm An, anh đã từng gặp cô một lần.

Lần đó cô gầy gò trên người đầy vết thương bây giờ đã xinh đẹp hơn nhiều.
"Tôi đã cho cậu ta uống thuốc, khả năng thuốc phát tác trong tối nay cơ thể sẽ có triệu chứng sốt, cô nên chú ý một chút."
"Liệu có vấn đề gì không?"
"Không sao, chỉ là phản ứng bảo vệ cơ thể bình thường nhưng không được sốt quá cao.

Hơn nữa tình trạng này cứ tiếp tục không biết dù có lên trời tìm cánh cứu chữa cũng không cầm cự được bao lâu…"
"Nghiêm trọng như vậy?" Khánh San khẽ cúi đầu kìm nén nước mắt.
"Mong cô có thể giữ bí mật!"
"Được! Đây là điêu đương nhiên!"
"Để đề phòng tối nay tôi sẽ ở lại."
"Cảm ơn cậu Cẩm An, tôi sẽ cho người sắp xếp chỗ thoải mái cho cậu!"
Khánh San ở trong phòng chăm sóc cho anh.

Lão phu nhân cũng về bên cạnh chăm sóc anh, người chịu trận nhiều nhất vẫn là Hàn Thiên, dù lão phu nhân đã gọi điện nhắc nhở nhiều lần Quỷ Thất vẫn cứng đầu.


Khánh San cũng là một trong những nguyên nhân, không hiểu vì sao bên cô cho anh cảm giác rất an toàn, hơn thế nữa từ khi cô bước vào cuộc sống anh chẳng khác nào ánh mặt trời len lỏi sâu qua từng lớp mây mù đen tối chiếu sáng vừa ấp áp lại khơi dậy sự sống vậy.
Lão phu nhân thấy người con gái nhỏ bé bên cạnh lo lắng không ngừng cũng yên lòng phần nào, tuy bối cảnh gia đình Khánh San không phải môn đăng hộ đối nhưng là người có học thức hơn nữa cô là thật lòng yêu anh.

Tiếc là không biết thằng nhóc này có thể cầm cự bao lâu, đúng thật bà đã mang lại gánh nặng cho cậu.

Từ nhỏ không biết Quỷ Thất đã phải trải qua bao nhiêu thứ mà ngay cả người trưởng thành cũng chưa bao giờ phải nhận lấy ấy vậy mà chỉ vì gia tộc mà anh đã hi sinh tất cả.
Tới khuya mọi người đều chở về phòng nghĩ ngơi, Khánh San lo cho sức khỏe lão phu nhân nên đã để bà ngủ sớm còn cô luôn túc trực bên anh.

Hôm nay đúng là một ngày đầy mệt mỏi đã làm cho Khánh San ngủ gục cạnh gường anh:"San...San?"
Quỷ Thất cuối cùng cũng đã tỉnh, Khánh San như nghe thấy thoảng mở mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Quy Thất không biết mình đã hôn mê bao lâu nhưng nhìn dáng vẻ của Khánh San kiến anh tự trách có chút đau lòng.

Khánh San vội vàng đỡ anh dậy lấy chút nước cho anh uống.
"Nào, anh có khát không?"
"Anh không muốn uống kiểu này."
Khánh San khẽ nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, Quỷ Thất nhanh chóng chỉ tay vào môi mình.

Anh đã là người bệnh rồi không ngoan:"Vô sỉ!"
"Anh là người bệnh em không thể chiều anh chút sao?" Quỷ Thất với đôi mắt tròn long lanh tỏ vẻ ủy khuất nhìn như con cún bị bỏ rơi.
"Anh còn biết mình đang bệnh sao?"
Khánh San mặt đỏ bừng khẽ nhấp môi ngậm một miếng nước lớn hôn nhẹ vào môi anh, Quỷ Thất ấy vậy mà không ngoan cố tình chặn lại tay khẽ nâng lên đan vào mái tóc dài mượt của Khánh San mà ghì chặt không cho cô thoát khỏi nụ hôn nồng nhiệt đến nổi Khánh San không thở được khẽ đánh nhẹ vào ngực anh mới thoát ra.
"Đau!"
Quỷ Thất ôm chặt ngực mình tỏ vẻ đau đớn, Khánh San cũng không dùng lực nhiều sao lại đau như vậy vội vàng tới xem.

Quỷ Thất nhanh tay siết eo Khánh San nhấc lên đặt trên người mình.

"Anh…!"
Quỷ Thất gục người vào ngực Khánh San mà làm nũng:"Anh là người bệnh mà em nỡ lòng nào đánh anh."
"Anh còn biết mình là người bệnh? Cái dáng vẻ tổng tài lạnh lùng đâu rồi giữ lại chút liêm sỉ đi!" Khánh San tức giận đẩy đầu anh ra xa khẽ nhéo má.
"Sao người anh nóng vậy, có phải sốt rồi?" Bỗng cảm nhận được điều không đúng Khánh San vội vã hỏi.
"Không, để anh ôm em một chút." Quỷ Thất ôm chặt Khánh San, cái tay hư hỏng khẽ luông vào chiếc đầm nhỏ nắn bóp nơi nào đó.
"Lưu manh!"
Quỷ Thất chỉ cười nhạt một cái, vì anh sốt nên có thể thấy mặt anh đang rất đỏ, Quỷ Thất mệt mỏi đành gục đầu vào ngực cô khẽ dụi dụi để chui sâu hơn, khẽ hắt một hơi thật sâu.

Khánh San đỏ mặt cự tuyệt dùng lực đẩy anh ra:"Đừng, anh sốt rồi!"
"Ừ…! Mèo con thật thơm."
"Anh có đang nghe em nói không vậy?"
"Ừ..." Anh lạnh nhạt trả lời, kiểu không quan tâm những gì Khánh San đang nói.
Nói xong Quỷ Thất khẽ lần mò xoa bóp cặp đào kia, nhìn cô với anh măt gian tà rồi đẩy cô xuống cắn mạnh vào ngực Khánh San đến nổi nước mắt khẽ lan trên má.
"Đau, anh thô bạo quá...
Quỷ Thất sốt mất đi ý chí chả khác nào dã thú đè cô xuống mà cắn nút, các ngón tay hư hỏng khẽ vuốt ve trêu đùa ở dưới của Khánh San làm cô rung lên khẽ cong mình.

Chiếc đầm hai dây cũng như tác hợp khẽ rớt xuống vai Khánh San đẻ lộ phần trắng nõn phập phồng qua lớp áo mỏng.

Quỷ Thất không kìm chế được mạnh bạo kéo xuống hôn mút đỉnh đào.\b\b\b\b\b\b\b\b.


Bình luận

Truyện đang đọc