TỔNG TÀI LẠNH LÙNG THEO ĐUỔI VỢ YÊU


“Anh… mau cho tôi…”
Giọng nói ngọt ngào đến nao lòng của cô cất lên khiến hắn không nhịn được trêu chọc cô thêm chút.

“Cho em gì cơ?” Hắn vừa nói vừa cười xấu xa, tay hắn cầm c.

ự long ma sát bên ngoài khu vườn huyền bí khiến cô thở d ốc.

“Anh… vô sỉ!” Giản Tích Nhu bị hắn trêu khó chịu tới nước rơm rớm nước mắt, uỷ khuất nhìn hắn.

Không ngoài dự đoán, Phong Thừa Trạch khi nhìn thấy vẻ mặt quyến rũ này của cô không nhịn được thẳng lưng đưa c.

ự v.

ật thẳng tiến vào sâu bên trong cơ thể cô.

Một bên tay to lớn chống bên cạnh người cô, một tay hắn mạnh bạo x0a nắn đôi gò b ồng đầy đặn.

Th@n dưới liên tục ra vào h.

oa h.


uyệt ấm nóng khiến hắn đê mê không lối thoát.

Tiếng thở d ốc cùng với tiếng rên kiều mị của hai người trên giường, kết hợp với đống quần áo lộn xộn dưới sàn nhà tạo ra một bức tranh ái muội khiến ai nhìn vào cũng đỏ mặt.

Phong Thừa Trạch được nước làm tới, thấy cô ngoan ngoãn mặc sức để hắn làm càn liền nổi lên bản tính sói đói của mình ăn cô hết lần này tới lần khác tới tận chiều.

……
“Bác sĩ Giản, có bệnh nhân cần cô phải tới khám.


Sau trận vật lộn với hắn trên giường, cơ thể của Giản Tích Nhu mỏi nhừ nằm trong vòng tay rộng lớn của hắn ngủ tới tận hơn 4 giờ chiều.

Khi nghe thấy tiếng trợ lí gọi mình, cô mới dần dần mở đôi mắt xinh đẹp ra nhìn lên chiếc đồng hồ nhỏ xinh trên tủ đầu giường cạnh giường nghỉ.

Cô vậy mà lại ngủ một mạch đến giờ này sao?
Nhìn rõ con số hiện trên đồng hồ, Giản Tích Nhu nhanh chóng ngồi dậy liền bị bàn tay của ai kia giữ lại.

“Hôm nay em mệt rồi, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.

” Giọng hắn trầm ấm vang lên, khiến cô suýt chút nữa không kìm được mà nghe lời hắn.

“Tại ai mà tôi ngủ đến giờ này mà còn giở giọng vô tội?”
Cô liếc hắn một cái, đem chân đặt xuống dưới đất chuẩn bị rời đi liền bị hắn đưa tay dứt khoát kéo cô quay trở lại giường, đè dưới thân.

Hắn cười xấu xa cúi xuống hôn cô một cái, sau đó mở miệng nói:
“Bây giờ tôi cho em hai sự lựa chọn, một là hôn tôi một cái tôi liền để em đi làm việc, hai là bây giờ chúng ta tiếp tục chuyện lúc trưa.


Câu nói này của Phong Thừa Trạch khiến cô kinh hồn bạt vía một phen.

Không phải chứ, trưa nay tính sơ sơ cô với hắn quấn lấy nhau ít cũng phải 3 hiệp mà giờ hắn vẫn đòi thêm sao? Sức trâu à?
“Em không phải kinh ngạc thế đâu, thể lực của chồng em đỉnh hơn người thường rất nhiều, dư sức thoả mãn em.

” Phong thiếu cúi xuống nói bên tai cô, hơi nóng phả vào tai khiến cô nhạy cảm mà rùng mình một cái.


Giản Tích Nhu ngẩng đầu, lườm hắn một cái sau đó dùng hết sức đẩy hắn ra.

Kết quả cô nhận lại là, hắn không hề nhúc nhích dù chỉ là 1cm!
“Anh tránh ra, tôi còn phải đi làm việc!” Cô đã có chút mất kiên nhẫn, tiếp tục đẩy hắn ra nhưng vô ích.

Khác hẳn với cô, thái độ của hắn lúc này bình thản đến tột độ ngắm nhìn dáng vẻ loay hoay, khổ sở muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn nhưng không được của cô.

“Hôn một cái tôi liền để em đi.

” Hắn vừa nói vừa đưa tay chỉ lên môi mình, ám chỉ cô hôn lên đó.

Giản Tích Nhu nhìn thấy hành động của hắn, mặt trở nên đỏ bừng.

Hắn vậy là lại có hành động vô liêm sỉ như thế sao?
“Hôn… hôn má được không?” Cô đương nhiên không đồng ý với điều kiện của hắn, bèn nhẹ giọng thương lượng.

Phong Thừa Trạch nghe thấy cô nói thế, khoé miệng nhếch lên.

Cô tưởng hôn má xong hắn không có cách hôn môi cô sao? Sai lầm!
“Được!”
Nhận được sự chấp thuận của hắn, Giản Tích Nhu vươn người thơm lên má hắn một cái, đang định rời đi liền bị hắn kéo lại hôn đắm đuối.

Vâng, là đắm đuối chính hiệu đó ạ!
Môi hắn lả lướt trêu chọc cánh môi hơi sưng vì trận chiến hồi trưa, sau đó thẳng tiến vào trong khoang miệng của cô hút lấy mật ngọt.

Phong Thừa Trạch điêu luyện dùng lưỡi của mình quấn lấy chiếc lưỡi e thẹn của cô, khiến cô thở d ốc vì bị tấn công dồn dập.


Sau một hồi hôn thoả mãn, hắn mới nhẹ nhàng buông cô ra.

Đứng hình mất mấy giây, Giản Tích Nhu đã load được tình hình vừa rồi.

Đây là hôn má mà hắn nói sao? Quá là vô lí đi!
“Anh… rõ ràng anh đồng ý chỉ hôn má thôi mà, sao lại thành hôn môi?” Cô bất mãn nhìn hắn, tên này vậy mà lại dám ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô.

Hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội, đưa tay lên vuốt những sợi tóc còn vương trên gương mặt xinh đẹp của cô sang một bên rồi mới nói:
“Rõ ràng là em nói mà, tôi có nói đâu?”
“Anh!” Giản Tích Nhu cô thực sự không còn từ gì để mà miêu tả hắn lúc này, thực sự là mặt quá quá quá dày đi.

“Tôi làm sao?” Hắn cười nhẹ, rất thích thú với việc trêu chọc cô gái nhỏ này.

“Không thèm nói chuyện với anh nữa, tôi đi làm việc của tôi còn anh mau cút về tập đoàn đi.

” Cô cảm giác rằng nếu còn ở đây thêm một giây phút nào nữa chắc cô sẽ chết vì tăng xông mất.

“Nếu tôi không cút thì sao?”.


Bình luận

Truyện đang đọc