TỔNG TÀI NÀNG LUÔN LÀ KHÓC CHÍT CHÍT

Ở dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Ninh Hinh, Khâu Diệc Bạch vừa khẩn trương lại vừa kích động đọc xong bản thảo.

Rõ ràng là chính mình nỗ lực viết, trước khi ra trận cũng ôn tập qua thật nhiều lần, nhưng thẳng đến hiện tại lúc đọc lên vẫn như cũ có chút mắc kẹt.

Có chút muốn khóc, cái mũi chua xót, hốc mắt đỏ hồng.

Mắt nhìn Thẩm Ninh Hinh, một lát sau dứt khoát cúi người ôm lấy nàng, dán ở bên tai nàng ngâm nga nói lời chân tình.

Trong lòng cũng dần dần nổi lên một loại cảm xúc khó có thể nói thành lời, nếu một hai phải dùng một từ để hình dung, vậy đại khái chính là may mắn đi.

May mắn gặp được Thẩm Ninh Hinh, may mắn có thể cùng nàng ở bên nhau, cũng may mắn từ nay về sau hai người có thể cùng nhau kết bạn đồng hành.

Không bao giờ cô độc nữa.

Từ đây chúng ta đều có nhà.

Nghĩ như vậy, Khâu Diệc Bạch lại không nhịn được rớt xuống vài viên nước mắt.

Môi cũng khẽ mở, thở sâu trịnh trọng hỏi ra vấn đề mấu chốt ——

"Ngươi nguyện ý gả cho ta sao?"

Nói ra lời này còn có điểm phát run, đáng yêu lại vụng về.

Thẩm Ninh Hinh nghe thấy thực mau cười cong đôi mắt.

Sau đó cũng gật gật đầu, lòng tràn đầy vui sướng cùng người này trao đổi nhẫn một lần nữa, nghiêm túc lại sung sướng nhẹ giọng ứng một câu hảo.

Vừa mới dứt lời, một giây sau Khâu Diệc Bạch càng thêm dùng sức ôm chặt lấy nàng.

Thân thể khuynh về phía sau, tựa như đang ôm bảo bối, gắt gao ôm lấy nàng cùng nhau nằm trên chăn nệm mềm mại.

Vui vẻ cái gì cũng quên hết, sau đó lại giống một đại cẩu hướng lên mặt nàng hôn hôn một trận.

Trong miệng vẫn luôn nhỏ giọng nhắc mãi, lặp đi lặp lại một câu nói: "Thật tốt quá, thật tốt quá......"

Qua một lúc lâu mới hòa hoãn lại, cũng buông người đang gắt gao vòng ở trong ngực ra.

Ý thức được chính mình giống như hình tượng sụp đổ, gương mặt cùng hai tai xoát một chút liền đỏ.

Do dự một lát, cuối cùng lại giống mô giống dạng bò dậy chỉnh chỉnh quần áo, nghĩ đi ra ngoài rót chút nước cho Thẩm Ninh Hinh, thuận tiện để chính mình bình tĩnh lại một chút.

Kết quả còn chưa đi ra tới cửa, đột nhiên ý thức được một vấn đề, sau đó bước chân liền dừng lại.

Như thế nào cảm giác...... Câu nói vừa rồi của Hinh Hinh giống như có chút không đúng.

"Lại" là tình huống như thế nào?

Thẩm Ninh Hinh nhìn thấy người nọ đột nhiên dừng lại bước chân, đáy lòng tức khắc hô to không tốt.

Vừa rồi bởi vì quá khẩn trương nàng không cẩn thận nói lỡ miệng, nhìn thấy Khâu Diệc Bạch giống như không có phản ứng gì, liền nhẹ nhàng thở ra, nghĩ nàng hẳn là không nghe rõ.

Ai biết ngay lúc này nàng lại cân nhắc lại câu nói vừa rồi!

Thẩm Ninh Hinh ho khan một tiếng, cái gì cũng không hỏi cái gì cũng không nói, liền mắt to trừng mắt nhỏ cùng Khâu Diệc Bạch đang thất thần ở đàng kia.

Quả nhiên, thực mau liền nghe thấy nàng chậm rãi tung ra cái nghi vấn kia.

"Hinh Hinh?" Nàng mở miệng, mày hướng về phía trước chọn chọn, trên mặt mang theo nghi hoặc, "Vừa rồi ngươi nói 'lại' là có ý tứ gì a? Ta đã cùng ngươi cầu hôn qua một lần sao?"

Chính là làm Thẩm Ninh Hinh đứng hình rồi, một hồi lâu cũng chưa nói được lời nào.

Kỳ thật nàng cũng muốn công bố đoạn ghi hình kia.

Dù sao trong video Khâu Diệc Bạch thật sự là quá đáng yêu, ai mà không thích một tiểu khóc bao một bên thút thít một bên cùng nàng hứa hẹn nhất định sẽ hảo hảo đau nàng yêu nàng đây.

Cần phải công bố ra......

Thẩm Ninh Hinh thở dài, sau đó liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn WC một cái.

Trong lòng đột nhiên có điểm muốn cười, nghĩ người này chẳng lẽ lại muốn quay về nhà một lần.

Bởi vì đang rối rắm, cho nên trả lời cũng có chút chậm.

Người nọ thấy thế tức khắc không đi ra ngoài nữa, lập tức liền thay đổi bước chân đi vào ngồi xuống trước mặt Thẩm Ninh Hinh, nghiêm trang nói với nàng chúng ta đều sắp kết hôn rồi, giữa hai người không nên có giấu giếm.

Nhìn thấy vẻ mặt chờ mong cùng tự tin kia, chỉ sợ là tưởng rằng Thẩm Ninh Hinh ngày nào đó nằm mơ mơ thấy, căn bản không nghĩ tới sẽ rơi trên người mình, còn đang ở đàng kia rất nghiêm túc chờ đợi Thẩm Ninh Hinh kể chuyện xưa.

Lại không biết chính mình sắp sửa phải đối mặt với cái gì.

"Thật muốn biết?" Thẩm Ninh Hinh lập tức nhìn thấu tâm tư của nàng, khóe môi cũng không khỏi câu lên một ý xấu, cho người này một cơ hội cuối cùng để đổi ý.

"Thật." Khâu Diệc Bạch theo tiếng gật đầu, "Mau nói cho ta biết."

Còn rất sốt ruột nha.

Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền cười ra tiếng, dứt khoát không giấu diếm nữa, trực tiếp đào di động ra.

Đầu tiên là tìm được đoạn video kia đặt ở giữa hai người, sau đó lại dùng sức nắm chặt lấy Khâu Diệc Bạch, lúc này mới ấn xuống phát video chạy.

Nếu đã quyết định, vậy nửa đường đừng có xấu hổ mà chạy trốn nga

Hơn nửa giờ sau, đây đại khái là một đoạn thời khắc mà Khâu Diệc Bạch cảm thấy thẹn nhất từ trước tới nay.

Nhìn thấy chính mình ở trong video vừa khóc vừa dính người, người này vài lần đều muốn đứng lên trốn vào WC, nhưng bởi vì bị Thẩm Ninh Hinh nắm chặt cho nên mới không thành công chạy thoát, chỉ có thể mặc cho cảm giác thẹn bao bọc lấy toàn thân.

Toàn thân hồng lên giống như trứng tôm, tựa như đang chịu hình, biểu tình cố nén thống khổ kiên trì cho tới một giây cuối cùng.

Thẳng đến khi Thẩm Ninh Hinh buông nàng ra.

Lúc này người nọ cái gì cũng không nói, lập tức từ trên giường nhảy xuống, đeo dép lê bang bang bang chạy nhanh như bay tới WC.

Còn chưa kịp đi vào đã hít hít cái mũi.

Làm Thẩm Ninh Hinh vừa buồn cười vừa đau lòng, sau đó liền theo sát một khối đi qua.

Đứng ở cửa WC cửa hướng vào trong quan sát, một lát sau trực tiếp mở Weibo ra, nhìn thấy người này đã phát một đống lớn cảm khái ——

【 Sau khi uống say ta là như thế này sao! Ô ô ô Hinh Hinh tuyệt đối muốn cười chết ta QAQ 】

【Mỗi lần đều như vậy sao, nàng là từ khi nào biết, hình tượng của ta hoàn toàn sụp đổ TAT】

【 Làm sao bây giờ nha, làm sao bây giờ nha, ta không cứu...... Còn may nàng chưa biết tài khoản Weibo của ta! Nếu không nhất định sẽ cười chết ta! 】 . ngôn tình ngược

Nói đến nơi này, cũng không biết nghĩ tới cái gì, sau đó liền mở trang web ra, lại dán một đống lớn loạn thất bát tao.

Thẩm Ninh Hinh đại khái xem một chút, phát hiện đều là "Làm thế nào để vãn hồi hình tượng trước mặt người yêu", "Làm thế nào để có vẻ thành thục ở trước mặt người yêu" canh gà tâm linh linh tinh.

Hoảng không chịu được.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi cười khẽ lắc đầu, vừa mới chuẩn bị gõ cửa nói với nàng kỳ thật ta không thèm để ý, ngươi đừng khẩn trương.

Kết quả còn chưa kịp làm gì, lại thấy người này phát trạng thái mới.

Cũng không biết có phải trong quá trình tra xét dần dần lấy lại bình tĩnh hay không, do dự một lúc lâu mới tung ra một câu ——

【 Kỳ thật có lẽ cũng không có nghiêm trọng như vậy, dù sao......Giữa hai người yêu nhau không nên có giấu giếm. 】

Sự tình giống như đột nhiên trở nên càng thêm thú vị.

Trong nháy mắt lúc nhìn đến cái trạng thái kia, Thẩm Ninh Hinh theo bản năng chọn hạ mi.

Nguyên bản đang chuẩn bị giơ tay gõ cửa cũng chậm rãi thu trở về, dứt khoát lấy ra một cái ghế dựa để ngồi xuống, muốn nhìn một chút tiểu khóc bao sẽ phát cái gì mà nàng không thể tưởng tượng ra được.

Lại đợi thêm mười mấy phút, quả nhiên động thái mới xuất hiện ——

【 Như vậy ngẫm lại kỳ thật cũng không có gì, uống say xong khóc mà thôi, không có gì ghê gớm! Hinh Hinh nhất định sẽ lý giải! Bạn gái ta ngọt nhất tốt nhất! A Cát tán thưởng.jpg】

Tự mình thuyết phục mình.

Làm Thẩm Ninh Hinh tức khắc liền gợi lên khóe miệng, cố nén ý cười tiếp tục chờ đợi.

【 Lui một vạn bước nghĩ, bạn gái của ta tốt như vậy, cho dù một ngày nào đó thật sự phát hiện ra tài khoản của ta, khẳng định cũng sẽ không cười ta! 】

【 Đúng! Nhất định là như thế, ta tin tưởng bạn gái của ta! 】

Nói một đống lớn loạn thất bát tao.

Lại qua một lát phỏng chừng là trốn trong WC mệt rồi, sau đó liền phát trạng thái mới, đáng thương hề hề hỏi【 Như thế nào Hinh Hinh còn chưa tới tìm ta nha QAQ 】

Còn trông mong chờ đợi bạn gái tới đón nha, nhìn dáng vẻ hẳn là đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.

Nếu như vậy......

Thẩm Ninh Hinh cười cười, sau đó liền động động ngón tay, đánh xuống vài chữ ở dưới phần bình luận của trạng thái kia: 【 ta đây liền tới 】

Cùng lúc đó cũng chậm rãi gõ gõ cửa, nhẹ giọng nói một câu: "Hinh Hinh tới rồi, bạn gái của ta có muốn ra hay không nha?"

Chính là làm người ở bên trong sợ rồi, vừa dứt lời liền nghe Khâu Diệc Bạch ngao một tiếng.

Phỏng chừng là suy nghĩ có điểm hỗn độn, qua một lúc lâu mới có phản ứng.

Lại lén lút hồi phục nàng, cực độ khiếp sợ không thể tin tưởng hỏi một câu: 【 Ngươi rốt cuộc là? 】

A ba tì đắc nga Phật cách: 【 Thẩm Ninh Hinh nha. 】

Sợ Khâu Diệc Bạch không tin, Thẩm Ninh Hinh liền quay về trang cá nhân thay đổi cái tên.

Hinh Hinh ái ngoan ngoãn: 【 Ta là bạn gái ngươi. 】

Lúc này Khâu Diệc Bạch không tin cũng phải tin.

Không riêng gì tin, nguyên bản còn đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang nói bạn gái phát hiện cũng không có việc gì, lá gan giống như quả bóng bị xì, trong lúc nhất thời xấu hổ chịu không được, hận không thể lập tức tìm một cái khe đất để chui vào.

Cũng không dám đối diện với Thẩm Ninh Hinh, chỉ dám run rẩy ở trên Weibo hỏi nàng: 【 Ngươi là khi nào phát hiện! 】

Hinh Hinh ái ngoan ngoãn: 【 Muốn nghe lời nói thật sao? 】

A Cát là chỉ tiểu lam cẩu: 【 Ân! 】

Khẩn trương muốn chết, mỗi một câu đều thêm một cái dấu chấm than.

Thẩm Ninh Hinh vừa bất đắc dĩ vừa muốn cười, cuối cùng lắc đầu vẫn là đánh xuống một câu có khả năng sẽ làm người này xấu hổ đến bốc hơi ——

【 Đại khái là từ lúc vừa tới Khoa Thụy không đến mấy ngày đi. 】

Oanh một tiếng, Khâu Diệc Bạch nghe được trong đầu mình giống như có thứ gì đó sụp đổ.

Kỳ thật chuyện này có thể nói rất giống hài kịch.

Hai người khi còn nhỏ đã gặp mặt, tuy rằng cách thật nhiều năm như vậy, cuối cùng lại một lần tương ngộ quen biết hiểu nhau.

Sau khi biết chân tướng, Thẩm Ninh Hinh đối với Khâu Diệc Bạch càng muốn hiểu rõ thêm.

Ngẫu nhiên phát hiện nàng là một tiểu khóc bao, ngẫu nhiên phát hiện tính cách của nàng thực hảo, ngẫu nhiên phát hiện nàng khóc chít chít, ngẫu nhiên phát hiện nàng đau bụng......

Giống như ông trời cố ý vậy, cứ như vậy từng chút một đem người này chậm rãi đẩy tới bên cạnh nàng.

Thẩm Ninh Hinh làm sao có thể mặc kệ đây.

Càng về sau càng không quản được cảm tình, từ hai người nguyên bản không tương giao dần dần biến thành chúng ta chẳng phân biệt ta ngươi.

Thẩm Ninh Hinh chỉ nghĩ thôi liền ức chế không được giơ lên khóe miệng.

Nhìn bóng người mơ hồ đang ngồi ở trong phòng vệ sinh đáng thương vô cùng, cuối cùng vẫn là nâng tay lên gõ gõ cửa.

Thanh âm cũng cực kỳ ôn nhu hỏi nàng: "Ngoan ngoãn ra hay không ra nha?"

Có lẽ là đã nhận ra nàng không có một chút ý tứ ghét bỏ cùng cười nhạo nào.

Người nọ ở bên trong nguyên bản đang nôn nóng cùng bất an đột nhiên dừng động tác, sau một lúc lâu mới dũng cảm móc di động ra.

Vẫn như cũ là phát Weibo, nhưng lần này là muốn cho Thẩm Ninh Hinh xem, hỏi nàng ——

【 Hinh Hinh, ngươi sẽ không ghét bỏ ta sao? 】

Lời nói thật sự là khuyết thiếu cảm giác an toàn.

Trầm mặc một lúc lâu, thậm chí ở phía sau còn bỏ thêm thật nhiều thật nhiều chữ ——

【 Ngươi cũng thấy rồi, kỳ thật ta đặc biệt thích khóc, một chút cũng không thành thục, ca hát thì sai nhịp, tự đại khoe khoang, thích các loại đồ vật ấu trĩ, còn luôn ở trên Weibo thương nhớ ghi thù ngươi...... Tóm lại cùng với bề ngoài thoạt nhìn một chút cũng không giống nhau. 】

【 Ta như vậy, ngươi còn thích sao? 】

Vô nghĩa.

Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi thở dài, ngẩng đầu nhìn bóng dáng tiểu khóc bao đang tự mình hoài nghi ở trong WC kia, quyết định không cùng nàng nháo nữa.

Sau đó liền xoay người vào phòng, tìm được chìa khóa cửa WC trực tiếp mở cửa ra, mặc kệ tất cả liền ôm người này vào trong lòng ngực.

Vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy hiện tại có lẽ Khâu Diệc Bạch chỉ muốn nghe được một đáp án, vì thế liền đem những lời nói đã tới bên miệng mạnh mẽ nuốt xuống, tiêu hóa cuối cùng tổng kết thành bốn chữ: "Đương nhiên yêu nha."

Tiểu khóc bao tiếng khóc thật lớn.

- -----------------------------------------------

Tháng mười này thật là có ý nghĩ đặc thù.

Sinh nhật của Khâu Diệc Bạch, sinh nhật của Thẩm Ninh Hinh, hai người mua phòng ở, mua nhẫn, cầu hôn.

Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, bí mật của Khâu Diệc Bạch cũng bị lộ ra.

Bất quá mặc kệ như thế nào, cũng may cuối cùng là một cái kết hoàn mỹ, tất cả cũng không bởi vì vậy mà phát sinh thay đổi gì.

Thay đổi duy nhất chính là thái độ của Khâu Diệc Bạch.

Dù sao cũng đã bị bạn gái biết rõ bản chất,liền dứt khoát không ngụy trang nữa, trực tiếp triển lộ bản tính chân thật của mình.

Trở nên càng thêm dính người, quấn lấy Thẩm Ninh Hinh cùng nhau tắm rửa, quấn lấy Thẩm Ninh Hinh cùng nhau xem TV, quấn lấy Thẩm Ninh Hinh muốn ôm nhau ngủ.

Bộ dạng thẹn thùng lại kiên cường đặc biệt đáng yêu, làm cho Thẩm Ninh Hinh không nhịn được, vừa mới tắt đèn liền ôm lấy mặt của người nọ hôn mấy cái, ngay cả trước lúc sắp đi ngủ cũng lặp đi lặp lại nói thích nàng.

Cũng mơ hồ nghe được nàng đặc biệt nhỏ giọng mở miệng, trừ bỏ thích ra, còn chân thành cảm tạ nàng: "Cảm ơn ngươi nguyện ý yêu ta, ta thật sự đặc biệt đặc biệt vui vẻ."

Cao hứng giống như chính mình nhặt được bảo bối vậy.

Lại không biết...... Nàng ở trong lòng Thẩm Ninh Hinh cũng là cái bảo bối.

Không riêng gì là bảo bối, còn là người bạn gái mà nàng đặc biệt đặc biệt thích, là người thân phi thường phi thường trọng yếu.

Nếu không có ngươi, ta đại khái sẽ không được hạnh phúc giống như bây giờ đi, có lẽ vẫn như cũ lẻ loi ở trong phòng cho thuê, lẻ loi một người mua đồ ăn nấu cơm xem TV ăn lẩu.

Bất quá từ nay về sau không bao giờ lẻ loi nữa, bởi vì có ngươi ở đây.

Thẩm Ninh Hinh chỉ cần nghĩ như vậy khóe miệng liền bất giác gợi lên, dứt khoát kéo Khâu Diệc Bạch đang nằm ở bên cạnh qua, nghiêm túc hôn hôn vài cái.

Môi cũng khẽ mở, vô cùng chân thành đối với nàng nói một câu: "Ta cũng vậy."

"Cảm tạ ngươi nguyện ý yêu ta"

Bình luận

Truyện đang đọc