TỔNG TÀI NHỎ THẬT ĐÁNG YÊU

Chương 2
Edit + Beta: Mietta Yuan


HAI


Lâm Khả nhịn không được sợ run cả người, quay đầu đi, lộ ra nụ cười lấy lòng.


Khương Dật: Sao? Anh nói không đúng hả? Không phải là em muốn phản công anh sao?


Lâm Khả: Thì. . . Cũng có một chút.


Khương Dật nhẹ nhàng cắn vành tai cậu: Tiểu tử, muốn phản công thì trước tiên luyện được cơ bụng đi đã ~


Lâm Khả: Anh không muốn thì nói m* nó ra đi, bày đặt vòng vo nữa.


Khương Dật: Cũng chỉ có khi ở với anh thì em mới chu miệng lên cãi được, đến khi đàm phán sao không cãi đi.


Vừa nghe thấy đối phương nói đến bàn công việc, Lâm Khả lập tức hạ thấp kiêu ngạo xuống.


Cậu cọ mặt vào cánh tay Khương Dật: A Dật ~, chuyện đàm phán không phải luôn là do anh phụ trách sao?


Khương Dật hất mi: Anh có thể phụ trách thay em một năm hai năm chứ đâu thể phụ trách thay em cả đời?


Lâm Khả ngẩng mặt lên: Sao lại không thể? Chúng ta come out, ra mắt, sau đó, ra nước ngoài kết hôn. Anh có thể danh chính ngôn thuận quản lý công ty rồi.


Khương Dật: Vậy em thấy ba em bảo thủ như vậy liệu có thể đồng ý cho em theo anh, để hai người đàn ông kết hôn không?


Lâm Khả lại chu môi, nhăn mặt như ăn phải mướp đắng.


Hai người quen nhau từ cấp ba, đại học xác lập mối quan hệ yêu đương. Tốt nghiệp xong, Lâm Khả làm tổng tài, Khương Dật làm trợ lý cho cậu. Cho đến tận bây giờ, trong suy nghĩ của ba Lâm, Khương Dật chính là người có quan hệ rất tốt với con mình, là anh em tốt.


Ha hả, anh em tốt sao. Cùng ngủ một cái giường, cùng đắp một cái chăn, thân mật với nhau lại là 'anh em tốt' được sao.


Lâm Khả lắc đầu: Ôi, chúng ta đừng nghĩ chuyện này nữa đi. Trưa nay ăn gì vậy?


Khương Dật không nhịn được cười: Đồ ngốc, gặp vấn đề khó là bỏ chạy, trong đầu chỉ có ăn.


Lâm Khả không phục: Ai nói em chỉ biết ăn, em chính là họa sĩ manhua đại danh lừng lẫy trên Weibo.


Khương Dật: Họa sĩ manhua, sở trường là vẽ một người đàn ông đâm mông một người đàn ông khác thế nào sao?


Lâm Khả: Nói cho anh biết, đam mỹ cũng là một loại văn hóa, em chính là người đi truyền bá văn hóa này anh có biết không?


Khương Dật: Ừ ừ ừ ~, người truyền bá văn hóa, đêm nay anh sẽ cho em đổi mấy lần play, cho em làm tư liệu sống để sáng tác.


Lâm Khả tưởng tượng cực kỳ sinh động, sau đó hứng thú gật đầu.


Giữa trưa vì có cuộc họp mà lỡ giờ cơm, Lâm Khả chỉ có thể ăn cơm hộp của nhân viên, không có thịt kho tàu cũng chẳng có tôm hùm, Lâm tổng tài của chúng ta cực kỳ không vui vẻ.


Mãi tới buổi tối, Khương Dật làm cho cậu một tô sườn heo hầm lớn mới dỗ được Lâm Khả.


Cơm nước xong, Lâm tổng tài bắt đầu chờ mong ban đêm play của cậu.


Kết quả, cậu phát hiện ra, cái gọi là 'đổi mấy lần play' chính là từ trên giường biến thành ở sofa với thảm.


Hai đợt kết thúc, Khương Dật ôm bạn trai không mặc gì, chuẩn bị đưa cậu đi tắm.


Lâm Khả chu môi: Hừ ╭(╯^╰)╮, đồ lừa đảo.


Khương Dật nhướng mày: Sao hả? Chưa đủ kích thích à?


Lâm Khả ngoảnh mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với đối phương.


Khương Dật đảo mắt, ôm Lâm Khả tới ban công.


Phát hiện chính mình trần truồng lộ ra bên ngoài, Lâm tổng tài bắt đầu luống cuống: A Dật! Em muốn về phòng.


Khương Dật: Nếu muốn theo đuổi kích thích, vậy phải nghĩ thoáng một chút chứ ~

Bình luận

Truyện đang đọc